Bố của Hạ Đào báo án, cảnh sát cũng tới ghi lại khẩu cung, nhưng có vẻ rất khó bắt được người.
Thấy Kiều Hựu An gắn kim, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, Phó Linh áy náy đến rớt nước mắt.
Kiều Hựu An suy yếu mà cười cười với cô ấy: “Cũng không phải cậu đâm, cậu tự trách làm gì? Thay vì khóc ở chỗ này, không bằng cậu nhanh nói cho mẹ tớ một tiếng, nếu tớ không trở về nhà, bà ấy sẽ lo lắng mất.”
Lúc này Phó Linh mới lau nước mắt: “Cậu nói đi, nhà cậu ở chỗ nào? Bây giờ tớ đi ngay.”
“Vẫn nên để chị với dượng đi một chuyến, em ở đây với con bé đi.” Tạ Miêu đứng lên. Phó Linh ngồi trở lại giường bệnh: “Cũng đúng, em ở lại xem nước biển.”
Sau khi mẹ của Kiều Hựu An tới cũng chưa nói gì, chỉ khóc liên miên, khiến chân tay Phó Linh luống cuống, không biết nên an ủi như thế nào.
Nghe nói trước khi đi người nọ còn tàn nhẫn nói muốn giết chết Kiều Hựu An, bà càng là lo lắng: “An An gần đây con phải cẩn thận một chút, không có việc gì thì không cần ra ngoài. Cái loại người dám đâm con một dao trước mặt mọi người thì không chừng chuyện gì cũng làm được.”
Bởi vì nốt nhạc đệm này mà Phó Linh và Tạ Miêu ở lại tỉnh hai ngày, mới xuất phát về thành phố Vọng Sơn.
Phó Linh trĩu đầy tâm sự dọc đường đi, sau khi về nhà cũng chú ý đến vết thương của Kiều Hựu An, lúc ăn tết còn gọi điện thoại chúc tết với Tạ Miêu, còn nói với Tạ Miêu là Kiều Hựu An đã tháo băng, gần khỏe lên rồi.
Chỉ là Tạ Miêu cũng không ngờ có thể nghe được cái tên Kiều Hựu An trong miệng Phó Linh lại vào tình huống như thế.
Mấy ngày trước khai giảng, Tạ Miêu chuẩn bị úng thời gian rời khỏi thành phố Vọng Sơn, lên xe về trường với Phó Linh.
Vương Quý Chi làm bánh rán, còn làm chút rau ngâm, định bỏ vào túi cho cô mang đến Bắc Kinh ăn.
Hai người đang buôn bán trong nhà kho, Tạ Kiến Trung vội vàng chạy ra: “Chị, nhanh lên!
Có người gọi điện thoại tìm chị!”
Vừa thấy dáng vẻ hớt ha hớt hải của cậu, Tạ Miêu nhanh chóng vào phòng: “Sao vậy?Điện thoại ai gọi?”
“Không biết.” Tạ Kiến Trung lắc đầu: “Dù sao cũng là tìm chị, cứ khóc mãi.”
Cứ khóc mãi?
Tạ Miêu nhanh chân hơn, mau chóng nhận điện thoại: “Alo.”
Bên kia truyền đến tiếng khóc không thành tiếng của Phó Linh: “Chị dâu, Kiều Hựu An chết rồi, cậu ấy bị hại chết!”
Kiều Hựu An chết rồi?
Tạ Miêu suy sụp trong lòng, sau một lúc lâu mới hoảng hốt hỏi lại: “Em nói cái gì? Kiều Hựu An sao vậy?”
“Cậu ấy chết rồi!”
Phó Linh khóc lớn: “Cậu ấy bị người ta hại chết, xác được... được tìm thấy ở sông, đông lạnh không còn gì! Chắc chắn cậu ấy bị người nọ hại, em... em còn tưởng rằng hắn chỉ dọa thôi, nào ngờ... ngờ...”
Tạ Miêu cảm thấy rất không thể tin tưởng được.
Kiều Hựu An là nữ chính trong sách, có thể chết dễ dàng như vậy sao?
Còn nữa, chỉ phá người đàn ông kia trộm đồ một lần, thù bao lớn đâu, đáng để đối phương nhớ rõ, một hai phải giết chết cô ta sao?
Tạ Miêu đỡ lấy mặt bàn, chậm rãi điều chỉnh hơi thở: “Phó Linh, em khoan hãy khóc, chuyện này chưa chắc liên quan tới người nọ.”
Phó Linh lại không nghe vào: “Không liên quan tới người nọ sao, vậy ai lại hại Kiều Hựu An? Cậu ấy cũng không gây thù chuốc oán với ai! Nếu không phải có cảnh sát tới tìm em hỏi chuyện trước kia, em cũng không biết cậu ấy bị ném xuống sông!”
“Có thể con bé trượt chân té hay không?”
Tạ Miêu còn ý muốn trấn an Phó Linh, Phó Linh lại không có thời gian nghe cô khuyên: “Em cần phải đi một chuyến lên tỉnh rồi, tốt xấu gì cũng phải tiễn cậu ấy, bằng không...
bằng không đời này của em đều sẽ không an lòng. Nếu chị sốt ruột thì đi trước đi, em không thể về Bắc Kinh cùng chị được rồi.”
Vừa nghe Phó Linh nói muốn lên tỉnh, Tạ Miêu nóng nảy: “Em từ từ, chị với em cùng đi...”
Nhưng không đợi cô nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.
Nghe tiếng tít tít từ ống nghe, Tạ Miêu tít một cái bật lại, gọi cho Phó Linh một lần nữa.
Bên kia báo đường dây bận, không thể gọi được.
Tạ Miêu chỉ có thể tắt máy, chờ vài giây lại lấy gọi một lần nữa, đường dây vẫn bận.
Vương Quý Chi vừa trở về từ bên ngoài, thấy trên mặt cô nôn nóng, vội hỏi cô bị sao vậy. “Bà nội, có thể con phải ra khỏi nhà một chuyến...”
Nói một nửa, điện thoại cũng thông, Tạ Miêu bất chấp, vội gọi: “Phó Linh”.
Bên kia lại là âm thanh của một người đàn ông trung niên: “Con tìm Phó Linh sao? Con bé có việc gấp, vừa nãy đã ngồi xe đi rồi.”
Trong lòng Tạ Miêu càng hoảng hơn, thậm chí mí mắt bên phải của cô đã giật điên cuồng, chỉ cảm thấy bất an.
Cô vội vàng mặc áo khoác: “Bà nội, con đến Vọng Sơn, bà có thể mượn giúp con máy kéo trong đội không?”
“Được.” Vương Quý Chi đồng ý, không khỏi lo lắng hỏi: “Cuối cùng là sao? Nếu không bà kêu Kiến Trung và Kiến Quân đi cùng con?”
Nghe Vương Quý Chi nhắc tới hai đứa em, Tạ Miêu mới phản ứng lại rằng cô quá hoảng loạn, thế mà lại quên gọi điện thoại nói chuyện ngày cho Cố Hàm Giang.
Cô vội xoay người về phòng.Đúng lúc này “Đinh linh linh linh Điện thoại lại vang lên.
Danh Sách Chương: