Lời ông ta vừa nói ra, tôi thực sự không thể tiếp nhận nổi, ở đó nghĩ ngợi xem nên nói gì đó rồi sau đó rời đi.
Mưu Đạo Sinh dường như không hề nhìn ra sự bối rối của tôi, tiếp tục nói, “Cô đó, tuổi tác còn rất trẻ, thực ra cũng coi như có chút đầu óc, không cố gắng nghĩ nên làm thế nào dựa vào bản thân nỗ lực nâng cao kĩ năng, lại muốn đi cửa sau, anh ta có nhiều tiền hơn nữa, có quan hệ lớn hơn nữa, thì đó đều là của anh ta, ngày nào đó anh ta đá cô, thì cô còn lại gì chứ? Sẽ chẳng còn cái quái gì đâu!”
Tôi đứng bên cạnh Mưu Đạo Sinh, nhìn ông ta mà lúng ta lúng túng.
Ông ta nói không sai.
Lời nói của ông ta thậm chí còn khiến tôi cảm giác như bố tôi đang nói chuyện với tôi vậy.
Mà tuổi của ông ta cũng xấp xỉ có thể làm bố tôi rồi.
Trong tay Mưu Đạo Sinh đang cầm chiếc kính râm mà vừa rồi mới mua, đeo lên, quay đầu về phía tôi, “Haiz, cô hãy cầm máy tính của mình rồi đến nhà hàng thủy tạ đi, tôi sẽ nói cho cô biết, những điểm có vấn đề trong tác phẩm của cô.”
“Dạ?”
“Nhanh lên chút đi!”
Mưu Đạo Sinh chính là thiên tài Lance trong truyền thuyết, trước đây rất mong ông ta có thể một kèm một chỉ bảo riêng cho tôi, đây chính chuyện cầu còn chẳng được.
Thế nhưng bây giờ ông ta đã đưa ra đề xuất, hỏi thì thấy có gì đó không biết phải nói sao.
Dù sao quan hệ giữa tôi và ông ta, cũng chẳng qua là do chuyện hiểu lầm vào buổi sáng mà ra.
Thế nhưng ông ta đã mở lời, tôi chắc chắn không thể từ chối.
Không dám trì hoãn, vội vàng đồng ý, chạy về cầm máy tính.
Ở đây không có nhà hàng nào tên là nhà hàng Thủy Tạ, thế nhưng tôi đoán được ra cái nhà hàng mà ông ta nói chính là nhà hàng gần hồ nước.
Chỗ đó và phòng của tôi chính là một góc đối lớn.
Tôi trở về cầm máy tính rồi đến, đã mất hơn nửa tiếng.
Lúc qua đó, tôi đã nhìn thấy Mưu Đạo Sinh đang cầm một quyển sổ vẽ vẽ tranh, không hề biết là tôi đến.
Tôi đến gần đó rồi đứng sau lưng ông ta nhìn một lát, ông ta chỉ dùng một cây than chì, phác họa sắc nước ở bên ngoài lên giấy, bởi vì là buổi tối, đèn đường đã tạo ta một hình phản chiếu mờ mờ ảo ảo bên dòng nước.
Ông ta chỉ dùng một cây chì than liền phác họa được tất cả.
Đúng là thần tiên vẽ tranh mà!
Ở giữa để thể hiện được hiệu quả, lại lấy quần áo lau đi không chút câu nệ.
Tôi lại đứng sau ông ta thêm 20 phút nữa.
Đến khi ông ta vẽ xong, quần áo và tay đã vô cùng bẩn rồi.
Ông ta cất chì than vào trong một cái hộp nhỏ, quay đầu nhìn tôi đang ở phía sau, hỏi, “Đến từ lúc nào vậy?”
“Đến được một lúc rồi ạ.”
Tôi nói xong, vội vàng đưa máy tính ra, mở tác phẩm mà bản thân đã thiết kế ra.
Mưu Đạo Sinh bắt đầu nói chuyện tác phẩm với tôi.
Ông ta cũng không chỉ toàn nói đến khuyết điểm, cũng nói đến vài điểm tốt trong thiết kế của tôi, chủ yếu chính là những cái thực dụng mà trước đây Đào Nhi đã nói với tôi.
Đợi ông ta nói xong, lúc tôi nhìn góc phải màn hình máy tính, cũng đã là hơn 2 giờ đêm.
Buổi tối hôm nay tôi đã tiếp thu được rất nhiều điều hữu ích, gập máy tính lại, liên tục cảm ơn Mưu Đạo Sinh, chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Mưu Đạo Sinh ở phía sau hỏi tôi, “Mà, mẹ cô tên là gì vậy.”
“Mẹ tôi?” Tôi vốn đã đi ra ngoài, rồi lại quay đầu nhìn ông ta, trả lời, “Phan Ngọc.”
“Phan Ngọc? Vậy… năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“48 tuổi, năm nay là năm tuổi.” Tôi thành thực trả lời xong, rồi hỏi với vẻ mặt đầy nghi hoặc, “Ngài Mưu, ngài quen mẹ tôi sao?”
“Không quen!”
Lúc Mưu Đạo Sinh nói ra hai chữ này, ngữ khí, biểu cảm hoàn toàn không giống với lúc vừa rồi khi hỏi tôi.
Thậm chí có chút cảm giác kiêu ngạo.
“Ừm..” Tôi có chút không hiểu ông ta.
Mưu Đạo Sinh thấy tôi vẫn đứng đó, nói với vẻ hơi bực mình, “Được rồi, cô đi đi, sau này cô cứ gọi tôi là thầy Mưu là được, ngài cái gì mà ngài chứ.”
Nói xong, ông ta liền rời đi rất nhanh.
Lúc tôi ôm máy tính về phòng, xuyên qua rèm cửa, nhìn thấy đèn trong phòng hình như đang sáng.
Tôi đã quên tắt đèn sao?
Khi tôi đang ôm theo sự nghi hoặc mà mở cửa, liền nhìn thấy Tống Duyên Minh đang nằm ở trên ghế sofa ở trong phòng.
“Dậy.”
Tôi đặt máy tính xuống, gọi chị ta dậy không chút do dự.
Trải qua chuyện ban ngày, cộng thêm với phản ứng của Lý Hào Kiệt, tôi có thể đoán chắc được rằng chị ta đang giả vờ mất trí nhớ.
Tống Duyên Minh đang ngủ rất say, bị tôi gọi mấy tiếng, liền tức giận, “Làm gì vậy!”
Ngữ khí này, thật sự rất quen thuộc mà.
Ngay sau đó, Tống Duyên Minh liền ý thức được điều gì đó, lập tức ngồi dậy, nói với tôi rất ngọt ngào, “Duyên Khanh, em về rồi sao, muộn như này, em đã đi đâu vậy?”
“Tôi đến phòng của đàn ông để ngủ với người ta.”
Tôi ngồi lên giường, nói không chút nể nang.
Tống Duyên Minh thấy sắc mặt tôi có chút thay đổi, bối rối nói, “Em, em đừng nói đùa nữa.”
“Tôi không nói đùa, đây không phải là điều mà chị muốn hay sao? Đáng tiếc chị đã sắp xếp một màn kịch lớn rồi hạ thuốc như vậy, kết quả người giúp tôi giải độc lại là Lý Hào Kiệt, chị có tức không?”
Tôi nói một cách bình tĩnh.
Tôi chỉ là phỏng đoán việc hạ thuốc có liên quan đến Tống Duyên Minh thôi.
Cho nên mới muốn kích động chị ta, khiến chị ta phải lộ ra.
Dù sao chuyện của tôi không quá thiệt thòi, thế nhưng Đào Nhi thì không như vậy!
Tống Duyên Minh nhìn tôi, tay nắm chặt lấy vạt váy, một lúc sau mới nói, “Duyên Khanh, em hiểu lầm chị rồi, chị không biết em đang nói cái gì.”
“Không biết? Vậy thì bỏ đi.” Tôi nhìn chằm chằm vào Tống Duyên Minh đang ngồi đó, khẽ nói, “Ghế sofa đó cũng là một trong những bãi chiến trường của chúng tôi đó, chị nằm ở trên đó, không ngửi thấy mùi lạ sao?”
Lời vừa dứt, Tống Duyên Minh nhanh chóng đứng dậy, “Tống Duyên Khanh! Mày…” Chị ta nhất thời không thể nhịn nổi, thế nhưng rất nhanh lại giống như một con thỏ ngây thơ nhìn tôi, nói, “Cho dù mày có ngủ với anh ấy mấy lần thì có sao? Chỉ cần tao muốn, tao có thể giữ chặt người đàn ông này trong tay tao từng giây từng phút một.”
Vẻ mặt của Tống Duyên Minh tràn đầy sự toan tính.
Lời của chị ta đã thừa nhận bản thân đang giả vờ mất trí nhớ rồi.
“Ừ, vậy chị tiếp tục đi, con người tôi ấy mà, ưa sạch sẽ, người đàn ông mà có dính líu đến người phụ nữ khác rồi, tôi sẽ không thích, cho nên chị cũng không cần coi tôi như kẻ địch đâu.” Tôi đứng dậy đi mở cửa, “Muộn thế này rồi, mau về ở cùng ngài Lý đi.”
Tống Duyên Minh lườm tôi một cái, tức giận rời đi.
Lạ thật, rõ ràng là tôi kêu chị ta đi ở cùng với anh ta mà.
Thế nhưng lòng tôi lại thấy buồn kinh khủng.
Nằm ở trên giường, trời gần sáng tôi mới ngủ.
Lúc thức dậy cũng đã là buổi trưa, lúc ăn cơm được thông báo tình hình là 1 giờ chiều nay sẽ công bố top 3 người trong cuộc thi lần này.
Kết quả của buổi chiều tôi sớm đã đoán ra được.
Tôi là người ở vị trí thứ 3.
Vậy là sắp có khoảng 300 triệu rồi.
Công bố kết quả xong, Dương Trung thông báo, 8 giờ sáng ngày mai bắt đầu đi xe đến sân bay.
Cuối cùng cũng có thể vể nhà rồi.
Lúc tôi đứng dậy chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc, liền nhìn thấy Mưu Đạo Sinh đứng dậy, chỉ vào tôi và nói, “Đó, có phải Tống, Tống Duyên Khanh không, cô mau đi thu dọn đồ đạc đi, chiều nay cùng đi với tôi.”
Giọng ông ta khi nói câu này rất lớn.
Bảy người tham gia vòng chung kết lúc đó, và hai ban giám khảo khác.
Bao gồm Dương Trung, Lý Hào Kiệt, đều ở đó…
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
“Tôi sao?” Tôi quay đầu nhìn Mưu Đạo Sinh.
Không thể hiểu nổi ông ta đang nghĩ cái gì.
“Đúng vậy, chính là cô, mau thu dọn đồ đạc đã nghe rõ chưa, 3 giờ xuất phát.”
Mưu Đạo Sinh dường như không hề để ý đến ánh mắt của người khác.
Lương Vũ Hạnh vốn dĩ đang đi trước tôi, nghe thấy lời của Mưu Đạo Sinh, quay người lại nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự mỉa mai, “Ôi, Tống Duyên Khanh, cô cũng được đấy, bậc thầy Mưu năm nay đã hơn năm mươi mấy tuổi rồi, vậy mà cũng không thoát khỏi tay cô?”