Lòng tôi ấm áp, cũng biết anh thật sự nghĩ cho tôi, nếu như tôi muốn đi, liền chuẩn bị sẵn trang phục cho tôi. Nếu như không muốn đi cũng không sao cả.
“Cám ơn anh, em, em không đi đâu.” Tôi biết ơn vì sự quan tâm của anh, nhưng cũng không muốn đem lại phiền phức cho anh.
Thoáng chốc phục vụ viên đã dọn dẹp xong quần áo, đẩy giá quần áo đi ra khỏi phòng.
Từ các hành động hàng loạt này khiến tôi nhận thức được đợt công tác này rất quan trọng đối với Lý Hào kiệt
Tôi ngoan ngoãn ở trong phòng là tốt nhất.
Lý Hào Kiệt cũng không ép tôi nữa: “Em quyết định như thế nào cũng được, không được cảm thấy sẽ đem lại phiền phức cho anh.”
Anh ấy vào phòng thay đồ, tôi nhìn theo bóng lưng của anh mà thấy có chút kỳ diệu.
Nhớ lại đêm tân hôn. Cái người áp tôi dưới thân, còn nói tôi đến chó cái cũng không xứng làm, hiện tại bộ dạng đối với người mình yêu thì ra là như vậy.
“Cốc cốc cốc.”Tiếng gõ cửa vang lên, tôi chuẩn bị đi gọi Lý Hào Kiệt thì nghe bên ngoài giọng Dương Trung vọng tiến vào: “Tổng giám đốc Lý, xe đã đến rồi.”
“Anh ấy đang thay quần áo, xin đợi một chút.”
Tôi còn mặc áo tắm nên cũng không mở cửa, vội vàng đi vào gọi Lý Hào Kiệt.
Anh ấy vừa mặc xong áo ngoài, thấy tôi, dùng ngón tay đè lại khẩu trang của tôi rồi ấn vào môi tôi nói: “Đợi anh về.”
Nói xong liền rời đi
Tôi tìm một bộ đồ đơn giản mặc vào sau đó ngồi vào bàn trang điểm.
Trong phòng này phòng tắm và bàn trang điểm đều có, rất lớn, tôi ngồi đó, lấy xuống khẩu trang, lặng nhìn khuôn mặt xấu xí gập ghềnh của mình.
Nếu che đi má bên trái thì tất cả đều khá tốt.
Che khuất má phải thì má trái khá xấu
Nhưng đồng thời lộ ra cả hai bên mặt thì dường như đạt hiểu quả 1 cộng 1 vậy, vô cùng xấu xí, dữ dằn.
Bộ dạng của tôi như vậy sao có thể theo Lý Hào Kiệt tham dự dạ tiệc được chứ.
Đột nhiên cảm thấy ý nghĩ ban nãy vô cùng ngu ngốc mà buồn cười.
Tôi đứng lên tìm quyển sổ vẽ tranh và màu nước, ngồi bên cánh cửa sổ to lớn kia tiến hành vẽ tranh.
Lâu rồi không cầm lại bút vẽ, nhưng không đặt bút xuống mới thấy được tôi chưa hề quên đi kỹ thuật vẽ cả, đối với tôi việc vẽ tranh vẫn luôn có sự nhiệt tình yêu thích đến lạ
Ngồi bên cửa sổ vẽ tranh không ngừng, một bức rồi thêm bức nữa.
Từ lúc mặt trời tỏa nắng đến khi lặn xuống phía Tây.
Đến khi bụng kêu ục ục tôi mới ý thức được bản thân đã một ngày chưa ăn gì.
Không muốn ra ngoài nên chỉ có thể gọi điện cho người phục vụ mà thôi.
Khoảng hơn 11 giờ tối Lý Hào Kiệt mới trở về, khoảng khắc anh ấy đẩy cửa bước vào, mùi thuốc lá, mùi rượu còn lẫn theo mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ cũng theo đó phả vào mặt.
Tôi không nhịn được nhíu mày, hỏi: “Anh đã đi đâu vậy?”
“Đi xã giao thôi.”
Lý Hào Kiệt thấy tôi, nới lỏng cà vạt, trực tiếp ôm tôi, áp lên khẩu trang hôn tôi: “Cục cưng, cả ngày hôm này rất nhớ em.”
Lúc anh ấy hôn, mùi rượu cũng lan vào khẩu trang, tôi có thể cảm giác được anh ấy đã uống rất nhiều, tất nhiên còn lẫn cả mùi nước hoa nữa cơ.
Về nước hoa thì tôi biết không nhiều, cũng phân biệt được đây là mùi son phấn nước hoa của phụ nữ.
Trong lòng dậy sóng, đẩy anh ra: “được tồi, anh đi tắm đi, hôi quá đi.”
“Vậy em tắm cùng anh”
Lý Hào Kiệt hình như không phát giác được sự không vui của tôi, anh ôm tôi đi vào phòng tắm.
Bồn tắm trong phòng tắm là loại hình tứ giác rất lớn, bên trong không có giọt nước nào.
Lý Hào Kiệt có vẻ uống khá nhiều, trực tiếp ôm tôi ngồi vào trong, tôi hết hồn la lên.
Anh ấy cũng không để ý, lúc ngồi vào mới thò tay mở khóa vòi nước cạnh đấy, nước ấm chảy ra từ vòi.
Lý Hào Kiệt ngồi dưới,còn tôi thì nửa ngồi trên đùi anh, nước nóng dần dần bao phủ đầu gối, dần dần tràn lên, toàn bộ quần áo sắp bị ướt hết.
“Quần áo của anh...”
Quần áo của Lý Hào Kiệt đều là may riêng bằng tay cao cấp, thường không nên trực tiếp đụng nước.
“tập trung chút.”anh kiềm chặt cằm tôi rồi hôn tới tấp, hình như không có tâm tình mà để ý đến gì mà quần áo, giá tiền...
Hình như phát giác ra tôi quá đau lòng vì tiếc của, anh buông tôi ra, giang ngang cánh tay: “nếu em đã để ý thì giúp anh cởi.”
Đến đây quần của Lý Hào Kiệt đã ướt hết, áo cũng ướt hết gần nửa, tôi biết là giờ mà cởi cũng muộn nhưng cũng chủ động giúp anh cởi ra.
Chiếc quần ướt đã không còn cách nào cứu chữa nên tôi giúp anh cởi áo sơ mi trước. Lúc muốn tháo nốt dây thắt lưng nhưng tôi tìm mọi cách cũng không tháo được vì tìm không ra nơi mở. Chế độ masage của bồn tắm cũng đã được khởi động, những bọt khí xối xả vào tay tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được có thứ còn cứng hơn đụng vào tôi....
Lý Hào Kiệt thấy tôi tay chân vụng về thì hơi phiền, anh ôm tôi tự mình làm tiếp bước tiếp theo.
Còn chưa cởi xong hết anh ấy đã vội ôm eo tôi để tôi ngồi phía trên...
nước trong bồn đã lên đến phần eo của tôi, anh ấy ôm tôi, hôn tôi rồi thì thào: “Cục cưng, cả ngày nay anh đều thấy nhớ em, ngày mai ra ngoài cùng anh được không hoặc là...buổi tối cũng được, anh phát hiện anh đã yêu em thành nghiện, từ trước đến nay muốn cai cũng cai không được nữa.”
“Em, em ở nhà đợi anh thôi.”
Tôi rất tỉnh táo. Nhất là lúc ngồi trước cửa sổ kính, chỉ cần ngẩng đầu lên tôi liền thấy khuôn mặt phản chiếu trên kính, tuy Lý Hào Kiệt không để ý nhưng tôi thì có.
“Anh không để ý, cũng không ai để ý đến đâu.”Lý Hào Kiệt ôm eo tôi lên xuống nhịp nhàng Đọc truyện miễn phí tại Vietwriter.com
Nơi chốn làm chuyện ấy của tôi và Lý Hào Kiệt từ bồn tắm chuyển trên giường, trong lần này dường như sức lực của anh là bất tận, liên tục giày vò tôi không dứt.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Sáng sớm ngày thứ hai tôi tỉnh dậy, Lý Hào Kiệt đã rời đi.
Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình tôi. sự lộn xộn khắp phòng chứng mình cho sự điên cuồng ngày hôm qua.
Hôm nay cũng giống như hôm qua. Chỉ có nơi vẽ tranh thì đã thay đổi.
Chạng vạng tối, khi ăn xong người phục vụ hỏi tôi có thể dọn dẹp phòng hay chưa, nghĩ về căn phòng lộn xộn, hơi do dự tôi liền đồng ý. đợt quét dọn này có tới 10 người phục vụ phòng, họ quét dọn từng ngóc ngách của căn phòng. Thừa lại mình tôi đứng đấy, cảm thấy quá buồn chán liền thay đồ rồi lấy thẻ phòng cùng túi xách xuống lầu.
Tôi vẫn đeo khẩu trang, kính mát, buông lơi mái tóc che đậy cực kỳ kín kẽ.
Thậm chí bước tới sảnh lớn còn nghe được có người chỉ tôi nói: “người kia có phải ngôi sao hay không vậy?”
Tôi chưa hề đến thành phố N bao giờ nên cũng không biết nên đi đâu.
Nhưng tôi cũng không sợ bị lạc, bởi khách sạn chúng tôi ở là tòa nhà sáng chói lớn nhất khu này.
Tôi bước chậm trên đường phố mà không biết đi đâu, khi gần đi tới đầu đường thì bắt gặp một tên đàn ông túm lấy tóc một cô gái lôi vào trong con hẻm nhỏ.
Amanda?
Cho dù là buổi tối tôi cũng nhận ra được thân hình duyên dáng quyến rũ của cô ta.