Cách một lớp mắt kiếng, ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này chứa đầy mong chờ.
Tôi nhìn anh, nghĩ tới mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Lý Trọng Mạnh thật sự rất tốt với tôi và Thiểm Thiểm, tình yêu của anh ấy không phải kiểu mãnh liệt mà nó ấm áp trong lặng lẽ.
Có lẽ tình cảm thế này mới có thể dài lâu.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được, nghe anh vậy.”
Lý Trọng Mạnh nghe xong liền nhảy cẫng lên, sau đó quỳ xuống nắm lấy tay tôi, ánh mắt trong sáng ấy tràn đầy vẻ vui mừng, “Cám ơn em, anh chắc chắn sẽ cho em mọi thứ tốt nhất trong cuộc đời còn lại của anh.”
“Không cần thứ tốt nhất.” Tôi lắc đầu, “Chỉ cần anh luôn ở bên mẹ con em là được rồi.”
Ý tôi tất nhiên chính là chỉ Thiểm Thiểm.
“Ừm, cám ơn em đã cho anh cơ hội này.”
Thấy anh ấy vui như vậy, tôi không khỏi ngại ngùng, “Anh mau đứng lên đi, như thế này trông giống cầu hôn quá.”
“Ừ đúng nhỉ, chuyện cầu hôn không thể qua loa thế được.” Lý Trọng Mạnh bèn đứng lên, tay khẽ xoa đầu tôi.
“Ý em không phải thế.”
“Ý anh là thế đó.”
Lý Trọng Mạnh nắm chặt tay tôi, cười tủm tỉm mãi.
Dường như anh ấy không thể kiềm chế niềm vui khi tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.
Lý Nam Hào không khỏi lắc đầu, “Được rồi nào, vậy thì chốt ngày đính hôn nhé, chú đi thông báo cho mọi người đã.”
Sau đó Lý Trọng Mạnh đưa tôi về, khi ở trên xe, anh ấy hỏi tôi, “Tiếp theo em muốn làm gì? Anh đề nghị ở lại thành phố Vĩnh An, nếu rảnh thì anh sẽ đưa em đi thăm thú khắp nơi, hoặc em xem em thích chỗ nào, à mà ý anh là đón Thiểm Thiểm về đây, chắc chắn bố sẽ thích thằng bé lắm.”
Nghe kế hoạch mà người đàn ông này đang nói, tâm trạng tôi không thể vui nổi.
Tuy từ lâu tôi đã nghĩ rằng, cuối cùng có thể mình sẽ gả cho Lý Trọng Mạnh.
Nhưng giờ đến khi thật sự thành hiện thực, lòng tôi lại nặng trĩu.
“Sao thế?” Lý Trọng Mạnh thấy tôi im lặng thì quan tâm hỏi.
“Không sao, anh cứ quyết định đi, em nghĩ nên về trước nói với sư phụ chuyện này, dù sao bên này phía nhà em không có ai cả, nếu tới đây thì còn rất nhiều chuyện cần suy nghĩ.”
Vì Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc không tốt với tôi, trong lòng tôi thì Lance Harris mới chính là cha của tôi.
“Thế để anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, tự em về là được rồi, anh yên tâm, em sẽ ổn mà.”
Để Lý Trọng Mạnh yên tâm, tay tôi khẽ nắm lấy bàn tay đang đặt trên cần số xe của anh.
Anh im lặng một lúc rồi nói, “Ừ.”
Sau khi xảy ra chuyện đó, Lý Trọng Mạnh đã chuyển mọi đồ đạc của tôi tới căn nhà “Số 01 Vĩnh An”, ngay cả máy tính và sách vở chuyên ngành của tôi cũng được chuyển tới đó.
Chúng tôi đi thang máy lên nhà, nhìn căn phòng của tôi và anh, tôi hơi do dự rồi bảo, “Em có vài việc cần xử lý.”
Nói xong bèn mở cửa phòng tôi ra.
Lý Trọng Mạnh đứng sau lưng khiến tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Lý Trọng Mạnh im lặng vài giây rồi nói, “Được rồi, vậy sau đó em có kế hoạch gì không? Ví dụ như khi nào về thị trấn Tô.”
“Em muốn …hai ngày nữa rồi đi.”
“Ừ, vậy em ở nhà phải cẩn thận đấy, nếu cần gì cứ gọi anh nhé.”
Nhận ra sự quan tâm dành cho tôi trong lời nói của Lý Trọng Mạnh, tôi bỗng cảm thấy áy náy.
Vì tôi quyết định hai ngày nữa mới đi là vì lo lắng cho Lý Hào Kiệt.
Tôi bước vào phòng, ngồi trước máy tính, nhìn màn hình đen thui trước mặt, đầu tôi không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Giờ Lý Hào Kiệt thế nào rồi.
Mất đi thứ quan trọng như vậy, chắc hẳn anh ấy đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng Lý Hào Kiệt giỏi như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, bất tri bất giác tôi đã nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu.
Điện thoại trên bàn reo vang.
Tôi mơ màng mò mẫm tìm điện thoại, bắt máy với giọng nói đầy ngái ngủ, “Alo.”
“Anh đây.”
Mọi thứ bỗng trở nên im lặng, tôi có thể nghe thấy hơi thở khàn khàn trầm thấp của người đàn ông đầu dây bên kia.
Tôi ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra người gọi tới là Lý Hào Kiệt!
“Lý Hào Kiệt!” Cơn buồn ngủ của tôi lập tức bay biến, tôi mở to mắt hỏi, “Nghe nói công ty anh xảy ra chuyện, giờ anh thế nào rồi, đang ở đâu?”
Hỏi một loạt vấn đề xong, tôi mới ý thức mình vồ vập hơi quá rồi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như cũng rất bất ngờ, tôi nghe được tiếng cười khẽ của anh, rất khẽ, “Phì, em quan tâm anh như thế khiến anh thấy vui hơn nhiều rồi.”
“Không phải, tôi chỉ…”
“Không cần nói thêm gì đâu.” Lý Hào Kiệt cắt lời tôi, “Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em.”
Nghe xong lời nói của Lý Hào Kiệt, trái tim tôi bỗng đập nhanh đến lạ thường.
“Tôi cũng…” Ba chữ ”muốn gặp anh” như nghẹn lại, không thể thốt ra nổi.
“Nói anh biết, em đang ở đâu? Anh sẽ đi tìm em.” Người đàn ông hơi khựng lại rồi nói tiếp, “Hoặc em mở cửa ra đi.”
“Mở cửa ư?”
Tôi hơi ngẩn ra.
Chẳng lẽ Lý Hào Kiệt đang đứng trước cửa nhà mình?
Không thể nào.
“Ừ, mở cửa đi em.” Lý Hào Kiệt nói với giọng chắc nịch.
Tôi đứng dậy đi ra trước cửa.
Nhìn tay nắm cửa, tôi hơi do dự, nhưng vẫn mở cửa ra.
Giây phút tôi mở cửa ra, bỗng đèn cảnh báo trên hành lang sáng lên.
Lý Hào Kiệt đang đứng trước cửa, anh đang mặc một bộ vest, đầu tóc rối bời.
Anh ấy bỗng bước vào bên trong, một tay đóng cửa lại, tay còn lại ôm lấy tôi, sau đó ghé sát tai tôi thì thầm, “Đừng đính hôn, đừng gả cho anh ta.”
Đồng thời, mùi thuốc lá, mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi tôi.
Tôi bị người đàn ông ấy ôm nhưng lại không nỡ đẩy anh ta ra.
Những lời nói của Lý Hào Kiệt làm tôi bừng tỉnh.
Đúng thế, hôm nay tôi đã đồng ý lấy Lý Trọng Mạnh rồi, giờ lại đang làm gì với Lý Hào Kiệt thế này.
“Xin lỗi, không thể.” Tôi hiểu rất rõ không được làm như thế này, nhưng tôi lại không nỡ.
Trái tim tôi chỉ muốn giây phút này kéo dài mãi.
“Thế tại sao em lại mở cửa cho anh, điều này chứng minh trong tim em vẫn còn có anh.” Lý Hào Kiệt vừa nói vừa ép tôi vào tường.
Ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên.
Phòng khách chưa bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu rọi vào căn phòng qua cửa sổ.
Tôi chỉ có thể nhìn thoáng thấy khuôn mặt anh, anh đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.
Đôi mắt sâu thẳm trước đây giờ vằn vện tơ máu, nhìn là biết anh không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Xem ra chuyện lần này gây ra tổn thất rất nặng nề cho tập đoàn Hào Thiên.
“Đã lâu rồi anh chưa nghỉ ngơi đúng không.” Lòng tôi đau xót và lo lắng, hơn nữa tôi không thể che giấu nổi nữa, buột miệng nói, “Hay là ngủ lại chỗ tôi đi.”
Từ “ngủ” trong lời tôi hoàn toàn là nghĩa đen.
Nhưng Lý Hào Kiệt nghe xong liền ôm lấy tôi đi thẳng vào phòng ngủ, “Được, ngủ… em… đây.”
Anh nói ngắt quãng không rõ, nhưng tôi vẫn hiểu được ý của anh.