Tôi kéo chặt áo khoác đi dọc lối vào, đi khoảng một tiếng mới tìm được bia mộ. Nhưng tấm bia này không viết tên tôi mà là Tống Duyên Minh.
Tấm bia này còn rất mới.
“Tấm bia mộ ấy vừa mới đổi vài hôm trước thôi.”
Khi tôi đang ngẩn người nhìn bia mộ thì đằng sau vang lên tiếng nói khàn khàn già nua. Tôi quay đầu lại thì thấy một ông lão lưng hơi còng, cầm một chiếc chổi trong tay.
Nghe ông nói vậy thì hẳn ông biết mọi chuyện ở đây: “Sao lại đổi vậy ạ?”
Ông lão lắc đầu: “Tôi cũng chịu, chỉ biết là lúc vừa mới chôn, có một người đàn ông thường xuyên đến đây. Tôi nghe bảo hình như cậu ta là ông chủ lớn gì đó, giàu có lắm.”
“Thế ạ?” Tôi biết đó là Lý Hào Kiệt.
“Ừ, không những ban sáng mà tối cũng đến nữa, có lúc say khướt. Tôi nhớ cũng tầm này bây giờ thôi, tôi sợ cậu ta bị đông lạnh nên bảo cậu ta về nhà tôi nữa.”
Thấy ông lão nói vậy tôi bèn đáp: “Cảm ơn ông ạ.”
Chuyện đó xảy ra vào tháng một, muộn hơn một chút cũng vào tháng hai. Thời tiết ở Vĩnh An khi ấy có thể làm người ta chết cóng nếu ở ngoài cả đêm.
Ông lão thấy tôi cảm ơn thì lấy làm lạ: “Cô quen cái cậu kia à?”
“Quen ạ.” Tôi gật đầu, nhìn về phía bia mộ trước mặt: “Chủ ngôi mộ này là chị gái cháu.”
“À ra thế, cơ mà lúc trước mộ này tên khác cơ, mấy hôm trước mới đổi thành tên này.” Ông ấy giải thích cho tôi.
“Dạ, cháu biết.” Tôi gật đầu.
Ông lão đứng cạnh tôi, cũng nhìn tấm bia mộ và thở dài: “Lúc đó cậu giàu giàu kia thường xuyên đốt thư ở đây, cứ đốt từng lá thư một mà không nói câu gì, chắc là đau lòng quá không nói lên lời.”
Đau lòng không nói lên lời ư?
Một lát sau, ông lão rời đi, một mình tôi đứng trước mộ, đoán xem năm năm trước Lý Hào Kiệt đã có tâm trạng gì đứng ở đây.
Nhưng mọi chuyện sai một bước thì những bước sau đều sai, cuối cùng không thể trở về được nữa.
Tôi quay người bước đi.
Chiều, tôi đến studio của Đào Nhi để hoàn thành công việc sửa đổi bản thiết kế với cô ấy. Vì là sửa đổi chứ không phải làm mới nên bản thiết kế này đã có nguyên mẫu ban đầu.
Tối tôi lại về chỗ Khương Thanh. Thú thật là tôi không biết phải đối diện với Lý Trọng Mạnh thế nào.
Cả đêm ấy tôi ở cùng Khương Thanh. Sáng hôm sau tôi nhẹ nhàng rời giường, khi ra đến cửa định đi làm thì thấy xe của Lý Trọng Mạnh dừng trước cửa.
Anh ta nhìn thấy tôi thì bước xuống xe, nắng sớm chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của anh ta trông thật hài hòa. Song tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Lý Trọng Mạnh dễ dàng tìm thấy tôi.
“Đi nào, anh đưa em đi làm.” Anh ta cười nhẹ và vẫy tay với tôi.
Khương Thanh đứng ngay sau tôi. Chị ấy ngẩn ra khi thấy Lý Trọng Mạnh rồi lập tức kéo tôi lại: “Duyên Khanh là của tôi, tôi không để nó đi với anh đâu! Anh mau đi đi, tôi đưa nó đi làm được.”
Lý Trọng Mạnh nghe vậy cũng không tức giận: “Vậy tôi có thể đưa cả hai đi làm được không?”
“Không cần đâu.” Tôi giãy khỏi tay Khương Thanh rồi nói với chị ấy: “Chị cứ đi đi, em có anh Mạnh đưa đi rồi.”
“Không được!” Khương Thanh rõ ràng rất căm thù Lý Trọng Mạnh.
Nhưng mà chuyện này không làm căng được, ngay cả Lý Hào Kiệt cũng không đấu lại được Lý Trọng Mạnh thì nói gì hai kẻ tôm tép như tôi và Khương Thanh.
Tôi vỗ tay chị ấy: “Thôi, em đi trước nhé.” Tôi bước đến bên Lý Trọng Mạnh và cười với anh ta: “Đi thôi.”
Lý Trọng Mạnh mở cửa xe cho tôi, thấy tôi ngồi vào chỗ rồi mới đóng cửa xe lại và ngồi vào ghế lái.
Khi anh ta lên xe tôi mới nói: “Anh theo dõi tôi.”
Lý Trọng Mạnh vừa khởi động xe vừa đáp: “Cần gì theo dõi, anh nhắm mắt cũng biết em sẽ đến đây.”
“...”
Vậy à? Chắc thế thật.
Lý Trọng Mạnh đưa tôi đến studio của Đào Nhi, khi tôi chuẩn bị xuống xe thì anh ta nắm tay tôi lại.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta nhưng không hỏi gì.
Anh ta cười: “Cuối tuần này có thể dành một ngày cho anh được không? Chúng ta đi chọn nhẫn đính hôn, dù sao thì cuối tuần cũng đính hôn rồi.”
“Được.” Tôi vốn định từ chối, song tôi biết mình không thể từ chối. Nếu đã quyết định kết hôn với Lý Trọng Mạnh thì tôi phải chấp nhận.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ buông tay tôi ra.
Trong một tuần này, tôi và Đào Nhi vật lộn với bản thiết kế. Vì hai chúng tôi khá ăn ý với nhau nên chẳng mấy mà sắp hoàn thành bản thiết kế khu du lịch. Khi bản mô hình đầu tiên ra lò, tôi và cô ấy đứng xem cùng nhau.
“Quá tuyệt! Sếp Thời mà thấy thì chắc chắn sẽ hài lòng lắm!” Đào Nhi nói.
Tôi cũng nghĩ như cô ấy, nhìn bản mô hình rồi nói: “Tác phẩm này đặt tên là Xuyên Việt nhé?”
“Xuyên Việt à?” Đào Nhi nhìn tôi rồi nhìn mô hình, sau đó nắm tay tôi gật đầu lia lịa: “Tên này ổn đấy! À không phải ổn mà là quá ổn ấy chứ!”
Đặt tên tác phẩm là Xuyên Việt khiến chúng tôi vô cùng chờ mong đợt mô hình cuối cùng!
- --
Chớp mắt đã đến cuối tuần, ngày tôi và Lý Trọng Mạnh hẹn nhau đi xem nhẫn đính hôn. Bắt đầu từ mấy ngày trước, hôm nào Lý Trọng Mạnh cũng đến chỗ Khương Thanh đón tôi, cuối cùng tôi không chịu nổi áp lực nên đã dọn về vịnh Thịnh Hoa, về với căn nhà thuộc về chúng tôi. Sớm muộn gì tôi cũng phải ở đây, đúng không nào?
Ở Vĩnh An này, tuy mới đính hôn chứ chưa chính thức cử hành hôn lễ và chưa lấy giấy đăng ký, nhưng từ góc độ nào đó thì được coi là kết hôn rồi.
Tôi ngủ cùng Lý Trọng Mạnh ở vịnh Thịnh Hoa, sáng sớm bảy giờ dậy, không dám ngủ nướng dù chỉ một giây.
Sau khi rời giường, tôi rửa mặt chải đầu rồi ngồi lên bàn ăn, chờ người hầu đem bữa sáng đến trước mặt mình. Thật giống một quý phu nhân biết bao.
Ăn xong thì vẫn sớm, tôi bèn lấy điện thoại ra lên mạng, search tin tức về Hào Thiên theo bản năng.
Quả nhiên là kế hoạch AI của Hào Thiên đã khởi động nên các báo đài bắt đầu đưa tin rồi.
“Ông chủ.” Khi tôi đang xem thì mấy cô hầu đứng cạnh đó đồng thanh chào.
Tôi biết Lý Trọng Mạnh đến nên ngẩng đầu lên, anh ta cũng đã thay quần áo, ngồi trước bàn ăn bắt đầu dùng bữa sáng. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa thủy tinh chiếu lên mặt người đàn ông này khiến gương mặt anh ta như được phủ một lớp nhũ vàng. Tôi nhìn anh ta mà ngẩn ngơ.
Nhiều năm trước, sau ngày mà tôi và Lý Hào Kiệt kết hôn với nhau, tôi cũng từng ngồi và nhìn Lý Hào Kiệt ăn sáng như cách mà tôi đang nhìn Lý Trọng Mạnh. Giờ nghĩ lại mà như đã trải qua mấy đời.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Dường như Lý Trọng Mạnh phát hiện tôi đang nhìn anh ta nên ngẩng đầu, mỉm cười đầy dịu dàng với tôi: “Sao thế?”