Mục lục
Thay Chị Lấy Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Lan nói rồi cầm bút lên ghi một dãy số ở góc tờ giấy đo rồi xé xuống đưa cho tôi.

Tôi cúi đầu, nhìn lướt qua đã biết đó là số điện thoại của cô ta.

Tôi cất tờ giấy vào túi, lúc ngẩng đầu thì thấy Mộc Lan đã điều khiển xe lăn về phía thang máy.

Tôi cũng vội vàng đi theo.

Chúng tôi vừa đến chỗ thang máy thì lại thấy thang máy đang đi xuống.

“Thấy chưa, anh ta không đợi nổi rồi đấy.”

Lúc Mộc Lan nói chuyện, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào, dường như cô ta đã nắm rõ tâm tư của Lý Trọng Mạnh như lòng bàn tay.

Quả nhiên, đợi đến khi thang máy đi lên, Lý Trọng Mạnh đã đứng bên trong. Lúc thang máy mở ra, người đàn ông bước ra ngoài với vẻ mặt khó chịu. Anh ấy đã phát hiện ra đây là thang máy một mặt kính rồi.

Thấy tôi và Mộc Lan đều đứng ở cửa, Lý Trọng Mạnh gượng cười hỏi: “Đo xong rồi à?”

“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng gật đầu, muốn đi đến bên anh nhưng trong lòng lại không kìm được mà kháng cự.

Ở phía sau, Mộc Lan mỉm cười: “Bác sĩ Lý, mới mấy phút không gặp mà đã không đợi được đi lên rồi ư?”

Giọng cô ta như thể đang đùa giỡn Lý Trọng Mạnh.

Người đàn ông không nhìn cô ta mà nói với tôi: “Nếu đo xong rồi thì đi ăn cơm thôi, anh đã đặt chỗ xong rồi.”

Nói rồi anh kéo tay tôi đi vào thang máy.

Giọng điệu của anh rõ ràng không hề ôn hòa như trước, thậm chí có hơi nóng nảy.

Sau khi vào trong thang máy, tôi ấn nút chờ để đợi Mộc Lan điều khiển xe lăn tiến vào, cô ta nói với tôi: “Cảm ơn.”

Đến tầng một, Lý Trọng Mạnh muốn đưa tôi đi, Mộc Lan lại cố ý nói: “Tiểu Mã, đưa danh thiếp của tôi cho cô Sa Điệp.”

“Vâng.”

Quản lý Mã vội vàng lấy một tờ danh thiếp trên quầy đi đến, đang định đưa cho tôi thì bị Lý Trọng Mạnh ngăn cản, anh nhận danh thiếp bỏ vào túi quần mình rồi lạnh nhạt nói: “Nếu cần thiết thì lần sau tôi sẽ dẫn cô ấy tới.”

Mộc Lan cũng không ngạc nhiên với động tác của Lý Trọng Mạnh.

Cô ta nheo đôi mắt phượng nhìn Lý Trọng Mạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười có chút thê lương.

Về sau toàn bộ quá trình tôi đều không nói gì, nhưng khi nhìn Lý Trọng Mạnh, trong lòng tôi chỉ có một nghi vấn: Lý Trọng Mạnh, anh đang sợ cái gì? Giữa anh và Mộc Lan rốt cuộc có bí mật gì mà lại sợ tôi biết?

Đến khi tôi và anh lên xe, lúc người đàn ông khởi động xe, tôi không nhịn được mà hỏi: “Anh Mạnh, anh và nhà thiết kế Mộc...”

“Đừng nhắc tới cô ta.” Tôi chưa nói xong thì Lý Trọng Mạnh đã quay sang nắm tay tôi: “Chuyện giữa anh và cô ta đều là quá khứ, tương lai của anh chỉ thuộc về một mình em, không có những người khác.”

Ánh mắt anh chăm chú, dường như rời khỏi cửa hàng váy cưới kia, anh lại trở lại là một Lý Trọng Mạnh ôn hòa nhã nhặn.

Tôi nhìn anh, hơi do dự rồi gật đầu, không nhắc lại nữa. Chỉ là trong lòng đã mọc lên một vách ngăn nho nhỏ.

Lý Trọng Mạnh lại xoay chìa khóa khởi động xe lần nữa, lái xe đến nhà hàng. Trên đường đi, anh hỏi tôi: “Dạo này em có dự định gì không? Bây giờ bệnh viện đã hủy bỏ phong tỏa rồi, buổi trưa anh có thể ăn cơm cùng em.”

“Không cần đâu.” Nghe anh nói vậy, tôi vô thức từ chối. Đến khi nói rồi lại cảm thấy mình từ chối quá nhanh, bèn vội vàng bổ sung: “Một nhà thiết kế em quen hồi trước mời em cùng tham gia cuộc thi thiết kế nội thất cao cấp, mấy ngày tới có thể em sẽ đều đi với nhà thiết kế đó.”

“Nam hay nữ vậy?” Lý Trọng Mạnh liếc sang phía tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng đùa giỡn.

Nhưng tôi biết, anh đang cố ý hỏi.

“Đương nhiên là nữ.” Tôi nhìn sang Lý Trọng Mạnh, vì để anh an tâm, tôi cố ý nói: “Em đã đồng ý lấy anh rồi thì tất nhiên sẽ không quá gần gũi với người đàn ông khác.”

- -----

Ngày hôm sau, tôi liên lạc với Đào Nhi, cô ấy có thuê một phòng làm việc nhỏ trong tòa nhà văn phòng để làm địa điểm làm việc.

Lúc tôi đến thì thấy trong phòng chẳng có gì cả, nhìn xuyên qua cửa kính vào trong thì chỉ thấy mỗi vài chiếc bàn và máy tính.

Tôi đẩy cửa đi vào. Đào Nhi đang vùi đầu vào máy tính.

“Cô làm việc ở đây à?” Tôi nhìn xung quanh rồi cười nói: “Chú Trần làm sao tìm được cô thế? Nếu để tôi đến thì chắc chắn tôi sẽ cho rằng đây là công ty ma.”

Đào Nhi biết tôi đang đùa nên cũng không giận, cô ấy đứng lên lấy một tập giấy nhỏ đưa cho tôi: “Xem cái này đi, cuộc thi thiết kế lần này đấy.”

Tôi xem qua một lượt, sau khi kết thúc cuộc thi thiết kế lần này sẽ mở phòng đấu giá. Tất cả các tác phẩm được giải ngoài việc nhận được tiền thưởng thì còn có thể đem ra đấu giá.

Đơn giản mà nói thì là vừa được tiền vừa được tiếng, quả thực rất tốt.

Tôi để tập giấy sang một bên, giả vờ nghiêm túc nói: “Ừm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi cảm thấy có thể lấy được giải nhì.”

“Được, thế thì tôi lấy giải ba vậy.” Đào Nhi nhìn tôi, khóe miệng cũng cong lên, đùa giỡn theo tôi.

Lần này điều kiện tham gia phải là thành phẩm thiết kế nội thất lớn trong vòng hai năm gần đây, điều này đối với phần lớn những người trong nghề có hơi hà khắc.

Nếu là tôi của năm năm trước thì cũng không có tư cách tham gia cuộc thi này.

Nhưng tôi của bây giờ thì không vấn đề.

Tôi dùng máy tính của Đào Nhi tìm toàn bộ bản vẽ mặt bằng, kết xuất đồ họa và bản vẽ chi tiết lưu trên mạng rồi gửi đi.

Đào Nhi cũng đăng ký xong, chúng tôi chỉ còn chờ bên kia xét duyệt.

Có lẽ do lần này điều kiện đăng ký quá cao nên ngay chiều hôm đó tôi và Đào Nhi đã nhận được điện thoại, hoàn thành việc đăng ký.

Thế nhưng đề thi cụ thể thì phải hết hạn đăng ký mới được thông báo, chính là vào ba ngày sau.

Trong ba ngày này, tôi trống lịch, thế nhưng Lý Trọng Mạnh không biết, tôi liền nhân cơ hội gọi điện cho Mộc Lan, hẹn gặp mặt cô ta.

Tôi vốn nghĩ chân Mộc Lan không tiện nên muốn đến cửa hàng váy cưới tìm cô ta, nhưng lại bị Mộc Lan từ chối.

Cuối cùng chúng tôi hẹn ở một quán cà phê gần phòng làm việc của Đào Nhi.

Tôi đã chờ cô ta ở cửa từ sớm.

Mộc Lan ngồi trên một chiếc Toyota Alphard đã qua cải tạo tới. Sau khi mở cửa, xe sẽ tự động hạ xuống một tấm ván có độ dốc nhỏ.

Thấy cô ta điều khiển xe lăn xuống, tôi vội vàng qua đỡ.

Khi cô ta vững vàng trên mặt đất rồi mới nói với tôi: “Cảm ơn.”

Tôi giúp Mộc Lan đẩy cửa ra, cùng cô ta tiến vào quán cà phê, Mộc Lan đã đặt một gian phòng trong quán từ trước.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy cô ta bèn dẫn chúng tôi qua.

Đến khi đồ ăn chúng tôi gọi đều đã mang lên, Mộc Lan bưng cốc cà phê trước mặt uống một ngụm rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi, bình thản mở miệng: “Lý Trọng Mạnh không phải là người tốt gì, có lẽ cô rất rõ, tôi khuyên cô nên sớm rời khỏi anh ta, đừng để rơi vào kết cục như tôi.”

Truyện được mua bản quyền up trên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK