Tôi nói ra.
Đúng lúc, thế này tôi có thể chuẩn bị một món quà rồi.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông như biết được tôi đang nghĩ gì, liền nói: “em hôm nay có phải mua quà cho tôi rồi?”
“Chưa, em......”
“Anh cần món quà em mua hôm nay, không cần mua mới, để đảm bảo em không đổi cái khác, em bây giờ chụp món quà đó gửi cho anh đi.”
Lý Hào Kiệt quả quyết nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!
Giọng nói kiên định, một chút cũng không để cho tôi từ chối.
Tôi nhìn bộ điều khiển trên ghế, cái túi giấy da bò đã có chút thê thảm, nhất thời có chút không nỡ nhẫn tâm.
Anh thấy tôi không nói gì, liền nói: “tắt điện thoại rồi chụp, anh cần cái đó, không cần cái khác.”
Lời anh ấy khiến tôi có chút nghi ngờ, tôi nhìn cái túi, chớp chớp chớp mắt: “anh biết em mua gì cho anh rồi phải không?”
“không biết.” Lý Hào Kiệt phủ nhận, nhưng vẫn nói: “chỉ cần em mua anh đều thích, cho nên em không cần phí tâm mua thứ khác đâu.”
Hóa ra là như vậy.
Có điều Lý Hào Kiệt hiển nhiên không thiếu cái gì.
Tôi chìa tay, sờ chiếc túi rồi gật đầu: “được rồi, em biết rồi.”
“Ừ, đã là ngày sinh nhật em bù cho anh, vậy thì địa điểm có phải anh chọn?”
“Hử?”
“Anh vài ngày nữa sẽ gửi cho em thời gian và địa điểm.”
Lý Hào Kiệt nói.
“Được.”
Tôi quả quyết nhận lời.
Bất luận vì lí do gì, tôi đều muốn cùng anh ấy đón sinh nhật.
Ngày sinh nhật chỉ có hai chúng tôi.
-
Ngày cuối tuần đó, Bạc Cảnh Hậu đến nhà tôi, có điều không phải cậu ấy đến lấy hành lý mà đến nói lời xin lỗi với tôi.
Tôi đã thu dọn xong hành lý của cậu ấy.
Lúc cậu ấy đến, tôi đã đặt hành lý ngoài cửa.
Bạc Cảnh Hậu tiến vào nhìn thấy hành lý, sững lại một lúc,vẻ mặt lúng túng: “chị Tiểu Điệp, hôm đó là em đã sai, em đã tiến tới,em....”
“Không có.” Tôi cười: “không có, không phải em sai, là chị cảm thấy em nên có một tương lai tốt hơn, sắp nghỉ đông rồi, qua nghỉ đông là kỳ học đại học cuối cùng, em vẫn chưa tìm được việc thì không nên mất thời gian ở nơi này.”
“không có, đây đều là em tự nghuyện, em tốt nghiệp rồi tìm việc cũng vậy mà.”
“Vậy không được, nếu như trước khi tốt nghiệp không tìm được việc, chị sẽ cảm thấy chị làm lỡ của em, khiến chị càng thêm áy náy.
Tôi quả quyết nói.
Thiểm Thiểm đứng bên cạnh, nghe cuộc hội thoại của chúng tôi, chớp chớp mắt: “sao vậy? Anh Bạc phải đi rồi ư?”
Tôi ngồi xuống, kéo bàn tay nhỏ của Thiểm Thiểm, nói với thằng bé: “Anh Bạc sắp tốt nghiệp đại học rồi, phải gia nhập công ty mới, làm công việc mà mình thích, cho nên chúng ta chúc phúc anh Bạc, được không?”
“Chị Tiểu Điệp, nếu cuối tuần và kỳ nghỉ em không tới, ai trông Thiểm Thiểm đây?”
Bạc Cảnh Hậu dường như vẫn có chút không cam tâm.
Tôi biết cậu ấy không muốn đi.
Nhưng càng làm tôi từ chối cậu ấy, cậu ấy ở lại đây, trong lòng còn hy vọng, như vậy là hại cậu ấy.
Tôi nghe cậu ấy nói như vậy, không cho là đúng: “yên tâm, chị sẽ mời người mới, hơn nữa nó đã lớn rồi, tháng chín năm nay là lên tiểu học, có thể tự chăm sóc tốt bản thân rồi.”
“Chị Tiểu Điệp.” Bạc Cảnh Hậu cắn môi, mặt buồn rầu, “chị cho em ở lại đi, em đảm bảo với chị, em sẽ không nghĩ khác nữa, hơn nữa em khẳng định kỳ sau sẽ tìm được công ty tốt. Bây giờ đã có vài công ty mời em rồi, em chỉ cần đồng ý một công ty là được.”
“Con cũng không muốn anh Bạc đi!”
Tiểu Thiểm Thiểm cái gì cũng không hiểu,hoàn toàn cho rằng tôi đuổi Bạc Cảnh Hậu đi!”
Đành vậy, tôi lại ngồi xuống, kéo Thiểm Thiểm đến bên mình, lưỡng lự một lúc mới nói thầm bên tai thằng bé: “có anh Bạc, sau này bố không thể đến nhà được.”
“hả?”
Thiểm Thiểm nghe xong, cái miệng nhỏ mở to, đột nhiên đứng im nói với Bạc Cảnh Hậu: “Anh Bạc, em thấy anh vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, em đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.”
Thằng bé nói chuyện như người lớn vậy.
Bạc Cảnh Hậu nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc: “chị nói với thằng bé gì vậy?”
“Bí mật.” Tôi cười đứng dậy, “được rồi, chị và Thiểm Thiểm tiễn em về trường nhé, nếu như sau này chị cần em giúp đỡ sẽ liên lạc với em.”
“ ừ ừ!”
Thiểm Thiểm ở bên cạnh gật đầu.
Bạc Cảnh Hậu mặc dù không bằng lòng nhưng đến Thiểm Thiểm cũng đổi giọng rồi, cậu ấy dường như không tìn được lý do ở lại nữa.
Đành chịu trong lòng, chỉ có thể đồng ý với lời đề nghị cuối cùng của tôi, để tôi tiễn cậu ấy.
Trên đường, Bạc Cảnh Hậu đều không nói gì cả, tôi có thể nhìn ra tâm trạng cậu ấy đang lạc đâu đó.
Tôi cũng không an ủi cậu ấy, lúc này sự an ủi của tôi không có tác dụng.
Đợi khi đến trường, Bạc Cảnh Hậu cuối cùng mở miệng: “chị Tiểu Điệp, cái đó....em có thể hỏi, ngày hôm đó sao chị lại khóc?”
Đúng lúc là đèn đỏ.
Tôi dừng xe trước đèn đỏ, nghiêng mắt nhìn cậu ấy: “muốn biết à?”
“ ừ.”
Chàng trai gật đầu.
Tôi cười, không một chút che giấu rồi nói: “bởi vì tôi mắc chứng sợ sự giam cầm, bóng tối, vốn dĩ tưởng rằng đã khỏi rồi nhưng mà lúc đó không biết tại sao lại tái phát.”
Nghe lời nói của tôi, Bạc Cảnh Hậu vẻ mặt kinh ngạc: “ xin lỗi! Xin lỗi! Em không biết!”
“không sao, chị cũng không trách em, hôm đó chị còn đánh em, cũng xem như hòa.”
Về việc tôi đánh Bạc Cảnh Hậu hôm đó, sau đó tôi cũng rất hối hận.
Có điều, hôm đó hành động của cậu ấy, là sinh viên xem ra rất lãng mạn.
Với tôi thực ra rất ấu trĩ.
Xe đến cổng trường, Bạc Cảnh Hậu lấy va li ra, mang theo chút áy náy: “chị Tiểu Điệp, chúng ta sau này có thể gặp lại không?”
“Đương nhiên có thể!”Tôi khẳng định nói.
Gặp thì tôi chấp nhận, vẻ mặt Bạc Cảnh Hậu lộ ra chút nhẹ nhõm, cúi chào một cái: “những ngày này cảm ơn chị đã chăm sóc cho em, trước kia em mang thêm phiền phức cho chị, nếu sau này chị cần em giúp, em có thể cứ gọi là đến.”
Chàng trai nói xong, trả lại chìa khóa nhà cho tôi liền quay mình rời đi.
Bạc Cảnh Hậu vừa đi, Thiểm Thiểm lập tức hỏi tôi: “ mẹ ơi, ba khi nào quay lại ạ?”
“Mẹ không biết.”
Tôi nói.
“Hả?! Mẹ lừa con! Con phải đi tìm anh Bạc!”
Tiểu Thiểm Thiểm khóc hu hu!
Tôi nhanh chóng kéo chặt thằng bé, đem nó ôm vào trong xe, đỡ lên ghế trẻ em, nói với nó: “anh Bạc vì chăm sóc con đến công việc cũng không đi tìm, anh ấy là sinh viên đại học làm sao có thể cả đời làm công việc chăm sóc con đây?”
“Nhưng mà......”
“Đi thôi, mẹ đưa con đi ăn pizza bồi thường cho con.”
“Thôi được rồi!”
Thiểm Thiểm nghe đến pizza hai mắt sáng lên, ngay lập tức liền đồng ý
Cuối tuần này, tôi thực ra mới nhận ra rằng Bạc Cảnh Hậu đối với tôi và Thiểm Thiểm rất quan trọng.
Tôi cùng Thiểm Thiểm chơi trò chơi, bởi vì liên tục mất mạng bị Thiểm Thiểm ruồng bỏ rồi.
Lúc mất mạng lần thứ mười bốn, Thiểm Thiểm càng giận: “mẹ thật ngốc, con phải tìm anh Bạc quay lại!”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN với nhiều nội dung hấp dẫn!!