Tầng hai cũng không có!
Tôi và Mưu Đạo Sinh tìm một vòng cả trong lẫn ngoài, cũng không tìm được Mưu Lan Tích, tôi mới hỏi người làm: "Mẹ tôi đâu?"
Vẻ mặt người làm căng thẳng, lắc đầu: "Không thấy, từ sáng chúng tôi đã không thấy rồi."
Tôi xông tới cửa, giày của mẹ vẫn còn, chẳng lẽ mẹ mang dép ra ngoài ư?
Tôi căng thẳng chết đi được!
Đổi giày, lấy điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát tới rất nhanh.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi xem camera ở công ty bất động sản trước.
Thông qua camera, chúng tôi phát hiện, Mưu Lan Tích ra khỏi cửa vào nửa đêm hôm qua.
Bây giờ là tháng ba, mẹ tôi chỉ mặc bồ đồ ngủ phong phanh và đôi dép lê, đi trên lối đi bộ thì không thấy người nữa.
"Có đoán được mẹ cô sẽ đi đâu không?" Cảnh sát hỏi tôi và Mưu Đạo Sinh.
Tôi và thầy ấy nhìn nhau, rất nhanh đã hiểu được, có phải mẹ tôi đi tìm Lâm Kiến Thành không!
Nhưng mà bà ấy có biết nhà họ Lâm ở đâu đâu, cứ đi bừa như thế thì sao có thể tìm gặp được!
Cảnh sát giúp tôi tra camera tìm người ở dọc đường, tôi cũng liên lạc với Lý Hào Kiệt, anh ấy cũng phát động lực lượng của mình tìm Mưu Lan Tích giúp tôi.
Tôi không nghĩ được cái gì cả, cũng chỉ có thể đi theo con đường mà tôi đã nhìn thấy mẹ mình lần cuối.
Đáng tiếc lúc đó là nửa đêm, hầu như không có cửa hàng nào mở cửa, không hề có ai nhìn thấy bà!
Tôi thật sợ hãi.
Tôi vất vả lắm mới tìm được mẹ của mình, mẹ tôi sẽ không lại xảy ra chuyện gì đó chứ!
Trong lúc nhất thời, tôi vô cùng hối hận về hành vi độc đoán hôm qua của mình.
Tôi nên để Lâm Kiến Thành vào nhà, dù sao thì ông ta cũng là người đàn ông mà mẹ tôi yêu thương.
Bọn họ muốn nói chuyện với nhau cũng bình thường thôi.
Tôi sai rồi.
Tôi sai rồi.
Tôi không ngừng đọc câu nói ấy trong lòng, khấn cầu có thể mau chóng tìm thấy Mưu Lan Tích.
Ấy thế mà, chúng tôi vội vàng cả buổi trưa cũng không tìm được chút tin tức nào liên quan tới mẹ.
Mẹ tôi có thể đi đâu cơ chứ?
Tôi do dự một chút, vẫn là gọi điện cho Lý Hào Kiệt, để anh ấy giúp tôi tìm số của Lâm Kiến Thành.
Anh ấy rất nhanh đã gửi cho tôi.
Tôi không do dự bất kỳ một giây nào, gọi điện cho ông ta ngay.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
"Alo." Tiếng nói của Lâm Kiến Thành từ đầu bên kia truyền tới, không hề giống tối qua, tiếng của ông ta rất lạnh lùng, vững vàng, làm người nghe cảm thấy đây là một người cao ngạo, lạnh lùng.
"Chào ngài Lâm, tôi là Sa Điệp."
Tôi mở lời giới thiệu trước.
Rất rõ ràng, ở bên kia điện thoại, Lâm Kiến Thành hơi sửng sốt, rồi mới nói: "Sa Điệp? Sao thế?"
Sau khi biết thân phận của tôi, giọng ông ấy trở nên êm ái hơn.
"Là thế này, nửa đêm hôm qua mẹ tôi bỏ nhà đi, tôi nghĩ ông cũng biết tình huống của bà ấy rồi đấy, tôi không xác định bà ấy bỗng dưng rời đi có liên quan tới ông không, cho nên..."
"Cái gì? Lan Tích bỏ nhà đi rồi?"
Tôi còn chưa nói xong đã bị Lâm Kiến Thành ngắt lời.
Giọng nói của ông ta đầy khẩn trương.
Tôi hơi cau mày: "Đúng thế, mẹ tôi không biết ông đang ở thành phố Vĩnh An, cho nên tôi muốn biết, ông có suy nghĩ gì về nơi mẹ tôi sẽ đi không?"
"Chuyện này...Tôi cũng không biết nữa, tôi đã không gặp bà ấy nhiều năm rồi."
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy Lâm Kiến Thành, nhưng từ trong những lời nói này, tôi cũng có thể cảm nhận được sự áy náy của ông ấy."
Tôi nhắc một chút: "Ví dụ như nơi nào ở thành phố Vĩnh An mà trước kia hai người thường xuyên tới hoặc là hẹn cùng nhau đi."
Lâm Kiến Thành nghe tôi nói thế, ban đầu chẳng lên tiếng, dường như đang suy nghĩ.
Một lát sau, ông ấy mới mở miệng: "Bây giờ tôi cũng không nhớ nổi."
Đúng là gọi cho ông ta cũng chả có ích gì!
Tôi đành chịu: "Vậy được rồi, nếu như ông nhớ tới nơi nào, hoặc là nhìn thấy mẹ tôi thì nhớ gọi lại cho tôi."
Nói xong, tôi liền cúp máy.
Bởi vì là mẹ của mình, nên tôi có dự cảm rất sâu sắc, chắc chắn lần này Mưu Lan Tích rời đi là để đi gặp Lâm Kiến Thành.
Đến nỗi đi đâu, làm sao loại đàn ông thay lòng đổi dạ này có thể nhớ rõ chuyện liên quan tới mẹ tôi cơ chứ.
Tôi bực bội một lúc, lại tiếp tục đến hỏi thăm những cửa hàng trên đường.
Mắt thấy mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Mưu Lan Tích, càng ngày tôi càng căng thẳng.
Thời gian càng lâu, mẹ tôi sẽ càng nguy hiểm.
Một mình tôi đi dưới ánh đèn đường rực rỡ vừa mới lên, càng thêm hối hận hôm qua không cho Lâm Kiến Thành đi vào.
Nếu như Mưu lan Tích thật vì chuyện này mà có chuyện, tôi thật sự không thể nào tha thứ chính mình.
Sắc trời càng ngày càng tối, Mưu Đạo Sinh gọi cho tôi, khuyên tôi về trước.
Tôi không cam lòng.
Tôi cầm ảnh chụp của mẹ, tiếp tục đi hỏi từng cửa hàng một.
Nhưng mà, vẫn chẳng có chút manh mối gì.
Đến khi tôi sắp tuyệt vọng, trên màn hình hiện ra một dãy số, mặc dù tôi không có lưu nhưng vẫn nhớ được, đó là số của Lâm Kiến Thành!
Tôi vội vã nhấn nghe.
Cuộc gọi kết nối, tôi còn chưa lên tiếng, bên kia đã truyền tới tiếng thở hồng hộc của ông ấy: "Mẫu đơn, đình mẫu đơn!"
"Cái gì?"
Tôi nghe không hiểu.
"Công viên Đình mẫu đơn ở phía thành Nam! Qua bên đó xem xem!" Lâm Kiến Thành nói.
Công viên Đình mẫu đơn? Có chỗ này ư?
Tôi cúp máy, vội vội vàng vàng lên mạng tra một chút.
Đúng là có một công viên Đình mẫu đơn rất nhỏ, là một chỗ rất gần trung tâm thành phố, cách nhà của Tống Tuyết không xa lắm.
Tôi vội gọi xe chạy về phía đó, cùng lúc đó, tôi cũng gọi cho thầy Mưu.
Cũng may là giờ cao điểm buổi tối đã qua rồi.
Lúc xe taxi dừng lại, tôi xuống xe thì thấy công viên nhỏ này rất tồi tàn, ngay cả vé vào cổng cũng không có.
Tôi vội vã chạy vào trong.
Công viên này cực nhỏ, nhìn một chút là hết ngay, giữa công viên có một cái hồ, bên trong có một cái đình nho nhỏ, chung quanh đều có rào chắn vây lại.
Ở đây rất yên tĩnh, xung quanh đều là cỏ cây, tôi không hề nhìn thấy bóng dáng mẹ tôi đâu cả.
"Mẹ!"
Tôi hô một tiếng thật to.
Chẳng có ai đáp lại.
Không có ở đây ư?
Nhưng Lâm Kiến Thành đã nói thì vẫn có thể lắm.
Tôi vừa đi hai bước, sau lưng liền có tiếng bước chân, tôi quay đầu thì nhìn thấy thầy Mưu cầm đèn pin đi tới, hỏi tôi: "Tìm được chưa?"
"Chưa ạ." Tôi lắc đầu.
Chúng tôi còn chưa đi, Lâm Kiến Thành đã tới, cũng hỏi: "Có ở đây không?"
Nhìn thấy ông ấy, tôi tức giận không chịu nổi, nói rằng: "Còn chưa tìm ra!"
"Mẹ!"
"Em Tích!"
"Lan Tích."
Ba người bọn tôi đều đứng đấy hô to.
Ban đầu hai người bọn tôi hô còn không có ai đáp lại. Nhưng khi Lâm Kiến Thành hô, ở một góc xó xỉnh nào đó, mơ hồ nhìn thấy bóng một người đang đứng lên từ trong bụi cỏ.
"Bên kia!"
Lâm Kiến Thành hô lên.
Mấy người bọn tôi đều chạy tới!
Quả nhiên, một mình Mưu Lan Tích ngồi trong bụi cỏ dại, trong đôi mắt không có chút sức sống nào.
Nhìn thấy chúng tôi, há hốc mồm, cũng không nói gì.
"Không sao, không sao cả." Tôi ôm lấy Mưu Lan Tích thật chặt, nước mắt không cầm được rơi xuống: "Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết."
"Thật xin lỗi." Mưu Lan Tích bị tôi ôm, phát ra giọng nói rất nhẹ nhàng.