Tôi đến phòng làm việc chưa được mấy phút thì Đào Nhi đến, cô ấy hùng hùng hổ hổ bước vào, nhìn thấy tôi thì phẫn nộ nói: “Hôm qua Lý Trọng Mạnh đã nói gì với cậu vậy?”
“Sao thế?” Tôi nhìn cô ấy.
Đào Nhi đặt túi xuống, ngồi lên ghế, nói: “Tin hot trên mạng cậu đã xem chưa? Chồng tớ đã nói với tớ rồi, chuyện này chính là do Lý Trọng Mạnh làm, mục đích là để làm cho tin tức của anh ta chìm xuống, hơn nữa anh ta cũng đã tính toán mấy ngày rồi, cũng tìm rất nhiều người, hôm nay đột nhiên bùng nổ!”
Tôi đứng nguyên tại chỗ, cả người cứng ngắc.
Mặc dù vừa nãy cũng đoán được rồi, nhưng khi Đào Nhi nói ra, tôi vẫn có chút không chịu được.
Chẳng trách hôm qua Lý Trọng Mạnh nói, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa; còn nói xin lỗi.
Hoá ra anh ta đã biết mình sẽ làm thế.
Đương nhiên cũng biết tôi sẽ không tha thứ cho anh ta.
Anh ta bị tung tin xấu, còn kéo tôi xuống nước, mặc dù chuyện này thực chất tôi cũng không tổn hại gì nhiều, nhưng làm thế này, chuyện của mẹ tôi Mưu Lan Tích sẽ bị bại lộ trước ánh mắt của mọi người.
Đây là chuyện tôi không muốn thấy!
Tôi không tin, những chuyện dưới ánh sáng nhiều như thế, chẳng lẽ chỉ có chuyện của tôi có thể áp được chuyện của anh ta xuống!
Tôi ngồi trên ghế, có chút ngây ra nhìn Đào Nhi: “Vậy, về chuyện ba ruột tớ là Lâm Kiệt Thành ….”
Lúc này, trong lòng tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Thành phố Yến rộng lớn như thế, ba ruột của tôi tại sao lại là ông ấy cơ chứ?
Như thế thì không phải tôi và Lâm Tuyền sẽ là chị em sao?
Nếu chuyện này không bị lộ ra thì không sao, bây giờ mọi người đều biết rồi, vậy thì nhỡ mà tôi và Lý Hào Kiệt bị nhắm đến, thì có lẽ thật sự sẽ không thấy được mặt trời nữa rồi.
Còn có Thiểm Thiểm...
Không thể không nói, chiêu này của Lý Trọng Mạnh thật là một mũi tên trúng nhiều đích.
Không chỉ ở bề ngoài, những ảnh hưởng sau đó đều không thể lường trước được.
Đào Nhi lắc đầu: “Chuyện này tớ không biết, có điều nghe nói Lý Trọng Mạnh đã chuẩn bị xong xuôi tin tức, truyền thông để thu hút sự chú ý, sẽ dần dần tuồn thông tin trong mấy ngày tới.”
Còn có chuyện khác không?
Tôi thật sự lo sợ.
Lý Trọng Mạnh rốt cuộc còn giữ bao nhiêu chuyện nữa!
Tôi không thể bình tĩnh được nữa, cầm điện thoại lên gọi điện cho Lý Trọng Mạnh.
Chuông chỉ kêu một hồi đã được nối máy.
Phía bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nói ôn hoà của Lý Trọng Mạnh: “Tiểu Điệp, sao vậy?”
Anh ta như thế ngược lại làm cô càng thêm tức giận: “Hiện tại những tin tức liên quan đến tôi và mẹ tôi đều do anh gửi cho truyền thông đúng không?”
“Đúng.”
Phía bên kia quyết không phủ nhận.
Nhưng trong giọng nói lại có chút xa cách, giống như những chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh ta.
Tôi không thể kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng: “Sao anh lại làm thế?”
“Nếu em không rời xa anh, thì có lẽ những bí mật này anh sẽ giấu trong lòng, dù sao em cũng chẳng mặn mà gì với người ba ruột này, nhưng mà em lại rời xa anh, anh đương nhiên chẳng có lí do gì giúp em giữ bí mật.”
Trong giọng nói của Lý Trọng Mạnh mang theo chút tà khí.
Mặc dù không nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được con người chưa từng quen biết phía bên kia điện thoại, xa lạ mà đáng sợ.
Hoặc có lẽ, từ trước đến nay tôi đều chưa từng quen biết anh ta.
Tôi giữ chặt điện thoại, hàm răng cắn chặt lấy môi, cuối cùng, mới hỏi anh ta: “Cho nên, cho nên tất cả những gì trước đây đều là anh lừa tôi, có đúng không?”
“Đúng, em tự hiểu được là tốt.” Lý Trọng Mạnh dường như không quan tâm.
Lúc này, trong đầu tôi đều là chuyện tối qua.
Là Lý Trọng Mạnh đôi mắt đục ngầu kể với tôi chuyện hồi nhỏ của anh ta.
Đứa trẻ đáng thương ấy.
Rõ ràng mọi chuyện không phải là lỗi của anh ta, nhưng anh ta phải chịu đựng tất cả.
Tôi tối qua còn đồng cảm với anh ta, còn hy vọng anh ta sẽ sống thật tốt, nhưng giờ phút này đây tôi chỉ cảm thấy mình thật nực cười.
Tay cầm điện thoại của tôi hơi phát run: “Anh, bỉ ổi!”
“Đúng, tôi thừa nhận.” Giọng Lý Trọng Mạnh lười nhác: “Tôi bây giờ sẽ chống mắt chờ xem, màn kịch này của các người sẽ hạ màn như thế nào?”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, trong lòng rối như tơ vò.
Sao có thể như thế được, đột nhiên tôi cảm thấy mình giống như bị Lý Trọng Mạnh chơi đùa một trận!
Nực cười nhất là tôi còn đồng tình với anh ta.
Đào Nhi ngồi một bên nhìn tôi, quan tâm hỏi: “Sao thế? Anh ta nói thế nào?”
“Anh ta nói, để xem màn kịch này chúng tôi hạ màn như nào.” Tôi nói.
Lúc lặp lại câu này, tôi dường như có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của Lý Trọng Mạnh.
Nhất định là một mặt xem kịch vui.
Đùa cợt tôi trong lòng bàn tay, nhất định rất thú vị đi?
“Tưng bừng vui vẻ thoát kén, bắt đầu cuộc đời mới tươi đẹp...”
Chuông điện thoại của tôi rất nhanh lại kêu lên, bây giờ trong ba người biết số điện thoại của tôi, có một người sẽ không bao giờ gọi nữa, vậy thì người gọi đến chỉ có thể là hai người còn lại.
Tôi liếc nhìn, là Lý Hào Kiệt.
Tôi nhận điện thoại, giọng nói phía bên kia có chút khàn khàn, mở miệng nói: “Chuyện này em đừng nói, anh sẽ giải quyết, em yên tâm làm việc là được rồi.”
Anh ấy không nói gì hết, chỉ là làm cho tôi yên tâm, không để cho tôi có chút gánh nặng nào.
Tôi gật gật đầu qua điện thoại: “Vâng...”
Người đàn ông dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nói: “Có điều, anh vẫn nghĩ là em nên chuyển viện cho mẹ em, dù sao Thánh Tâm cũng là địa bàn của anh ta, muốn làm gì cũng rất đơn giản.”
“Được, để em đi làm.”
Đợi cúp điện thoại rồi, tôi trực tiếp đến Trung tâm phục hồi chức năng Bệnh viện Thánh Tâm.
Trước khi ra khỏi nhà, Đào Nhi nhét cho tôi cái kính râm và khẩu trang, lúc đầu tôi còn nghĩ cô ấy nghĩ nhiều rồi, nhưng khi tôi đến cổng bệnh viện Thánh Tâm, thấy phóng viên bị bảo vệ chặn lại trước cổng mới biết, Đào Nhi thật sự đã giúp tôi một việc lớn rồi.
Tôi chỉnh trang lại quần áo, làm như không có chuyện gì bước vào bệnh viện.
May là không có phóng viên nhận ra tôi.
Khi tôi đến phòng bệnh của Mưu Lan Tích, các y tá rất nhanh đã nhận ra tôi.
Mấy y tá nhìn thấy tôi từ xa, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó, nhưng tôi cũng lười quản, đẩy cửa bước vào, thấy Mưu Lan Tích và Mưu Đạo Sinh đang ngồi nói chuyện với nhau.
Hai người thấy tôi liền nhiệt tình chào hỏi.
Tôi cẩn thận nhìn biểu cảm của hai người, đặc biệt là Mưu Đạo Sinh, mới xác định được, chuyện này vẫn chưa truyền đến tai họ.
Tôi do dự một lúc, nói trước: “Thầy, con có chuyện muốn nói, thầy ra ngoài với con một lát.”
“Có chuyện gì mà thần thần bí bí như thế?”
Mưu Đạo Sinh ra ngoài cùng tôi, miệng vẫn còn lẩm bẩm bất mãn, mắt vẫn nhìn vào trong phòng bệnh, như sợ Mưu Lan Tích sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi đem chuyện tin tức nói đại khái với Mưu Đạo Sinh, Mưu Đạo Sinh vừa nghe xong liền giận đỏ mặt.
Hai tay ông chống eo: “Lý Trọng Mạnh sao có thể làm như thế chứ!”
Tôi biết ông ấy tức, nhưng chuyện cấp bách bây giờ không phải là tức giận, tôi liếc người y tá đang cầm điện thoại như đang quay video, cũng lười đi ngăn cản, lại gần Mưu Đạo Sinh, nói nhỏ: “Thế nào đi nữa thì cũng phải chuyển viện cho mẹ trước đã.