Bảo vệ nhìn thấy anh ta thì đứng thẳng, nói rất cung kính: “Anh Lý, thì ra anh quen cô ấy à, rất xin lỗi.”
Sau đó bảo vệ lại xin lỗi tôi.
Chú của Lý Hào Kiệt đi tới trước mặt tôi, vươn tay ra: “Tôi cầm một cái giúp cô nhé?”
“Không cần.”
Sao tôi dám để anh ta giúp tôi.
Nhưng chú của Lý Hào Kiệt vẫn chủ động cầm lấy một cái túi trên tay tôi, sau đó hỏi số nhà, rồi anh ta dẫn thẳng tôi tới tòa nhà đó.
“Cám ơn chú, tới rồi, chú về đi.”
Tôi khách khí, định lấy lại túi đồ.
Nào ngờ chú của Lý Hào Kiệt lại nói: “Tôi cũng ở tòa nhà này.”
Cả [Số 01 Vĩnh An] chỉ có sáu, bảy tòa, ở cùng trong một tòa cũng chẳng phải chuyện lạ gì.
Chúng tôi cùng vào thang máy, tòa nhà này tổng cộng có ba mươi sáu tầng, tôi thấy anh ta ấn số 32.
Khi thang máy tới tầng 32, tôi đứng ở của nhà, nhận lấy đồ đạc của mình, nói cám ơn với anh ta: “Cám ơn chú đã đưa tôi tới đây, sau này ở cùng một khu, mong chú quan tâm nhiều hơn.”
Mặc dù anh ta chỉ lớn hơn tôi chừng mười tuổi, nhưng tóm lại vẫn là chú của Lý Hào Kiệt, với mối quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt, tính kiểu gì thì anh ta cũng là bề trên của tôi.
Nhưng thấy tôi cứ gọi “chú” mãi, anh ta nở nụ cười: “Tên tôi là Lý Trọng Mạnh, cô cứ gọi tôi là anh Lý, hoặc anh Triệu Minh đi.”
“Không được, chú với Lý Hào Kiệt là chú cháu mà.” Tôi lắc đầu.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, anh ta lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Mối quan hệ giữa cô và thằng nhóc Hào Kiệt kia, người khác không biết, nhưng tôi lại biết rất rõ, vậy nên cứ gọi thế đi, sau này đỡ phải đổi.”
Anh ta nói trắng ra như thế, không những tôi không xấu hổ, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn.
“Vâng, anh Lý.” Tôi chọn một cách xưng hô.
Lý Trọng Mạnh gật đầu.
Những tưởng anh ta sẽ vào thang máy, nhưng không ngờ anh ta lại xoay người, sau đó ấn vào khóa điện tử của căn nhà bên cạnh tôi…
“Tít”.
Màu đỏ trên cửa biến thành màu xanh.
Tôi trợn tròn mắt lên.
Thấy tôi như vậy, Lý Trọng Mạnh cười nhẹ: “Sau này chúng ta chính là hàng xóm, có chuyện gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong, anh ta đóng cửa rồi vào trong.
Trên tầng này có tất cả ba hộ gia đình, nhìn cánh cửa thôi đã có thể biết rằng nhà tôi và nhà đối diện là kiểu nhà nhỏ.
Còn căn của Lý Trọng Mạnh là loại lớn.
Sau khi anh ta vào rồi, tôi cũng không ở lâu ngoài cửa.
Vừa bước vào, tôi liền bị khung cửa sổ lớn hấp dẫn, ngoài cửa sổ là cảnh sông, có thể thấy hết mọi phong cảnh của Vĩnh An phía xa xa.
Gia cụ trong nhà đều đã được mua.
Tôi thu dọn xong đồ đạc liền cầm máy tính ra ngoài, định đem nó đi sửa.
Chẳng mấy khi có ngày nghỉ, đương nhiên phải làm hết những chuyện cần làm rồi.
Vừa ra khỏi cửa, điện thoại của tôi liền vang lên, là số của Lý Hào Kiệt.
Bởi vì có người giúp việc trong nhà nên tôi vừa rời khỏi đó là có người đi mật báo ngay.
“Cô đi đâu rồi?”
Tôi vừa bắt máy, giọng nói lạnh buốt của Lý Hào Kiệt đã vọng tới.
“Bà nội đã biết chuyện chúng ta không hòa thuận, bà nói mặc dù nhà họ Tống không bằng nhà họ Lý, nhưng tôi cũng không cần nhìn sắc mặt của anh để sống.” Tôi không muốn tìm lí do, thuật lại luôn lời nói của Tống Tuyết cho anh ta.
“Nếu không thì sao? Tống Duyên Khanh, tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn về đây, đừng để tôi phải đi tìm cô.”
Giọng nói của Lý Hào Kiệt đã có chút không vui.
“Tổng giám đốc Lý, anh thì không về, dù sao tôi cũng chỉ có một mình, ở đâu chẳng giống nhau?”
Dứt lời, tôi tức giận kết thúc cuộc gọi luôn.
Sau đó tắt máy đi.
Sau khi làm như vậy, trái tim tôi bỗng nhảy lên bình bịch.
Nhưng tôi cũng biết rõ không thể cứ để cho Lý Hào Kiệt quyết định mãi thế được, nhất định tôi phải làm chuyện này.
Tôi mang máy tính tới cửa hàng, người đó xem xong thì nói có thể sửa, nhưng ít nhất ba ngày sau mới lấy được.
Tôi ra khỏi cửa hàng, mua chút thức ăn ở dưới cửa rồi mới lên lầu.
Lên tới nơi, tôi lấy chìa khóa ra định mở cửa, lại thấy một bóng người cao lớn đang dựa ở một góc hút thuốc lá.
“Sao bây giờ cô mới về?”
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, anh ta không vui vẻ chút nào, giọng nói cũng không tốt.
Tôi sợ hết hồn: “Anh, sao anh biết tôi ở đây?”
“Mở cửa.”
Lý Hào Kiệt không trả lời vấn đề của tôi mà lại ra lệnh.
“Đây là nhà tôi!” Đây là căn nhà mà Tống Tuyết mua cho tôi, là nơi an thân khó khăn lắm mới có được.
Tôi không muốn lọt vào sự khống chế của anh ta nữa.
Nhưng người đàn ông này lại giật lấy chìa khóa trong tay tôi, mở cửa rồi bước vào.
Sau khi cửa đóng lại, Lý Hào Kiệt bỗng đẩy tôi vào tường, dùng cánh tay vững chắc của mình giam cầm tôi, nhìn tôi và nói: “Tôi không liên lạc với cô thì vĩnh viễn cô cũng sẽ không liên lạc với tôi sao?”
Khuôn mặt của anh ta chỉ cách tôi tầm hai cm, ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao thẳng.
Tôi nhìn vào ánh mắt anh ta, dường như có thứ gì đó đang bắt đầu khởi động dưới sự bình tĩnh.
Nhìn anh ta, nhịp tim tôi đập lỡ một nhịp.
Ngay lúc tôi còn chưa phản ứng gì, Lý Hào Kiệt bỗng ôm lấy tôi, làn môi mỏng chôn vào cổ tôi, lẩm bẩm một câu gì đó.
Mặc dù không nghe rõ, nhưng tôi cảm thấy hình như là: “Anh rất nhớ em.”
Cả người tôi căng cứng ra, hô lên: “Tổng giám đốc Lý…”
“Câm miệng!”
Còn chưa nói ra câu tiếp theo, Lý Hào Kiệt đã há miệng cắn nhẹ vào vị trí xương quai xanh của tôi.
Không đau, ngược lại thì hơi tê tê ngứa ngứa.
Anh ta ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài quặp lấy cằm tôi: “Tống Duyên Khanh, cô là vợ của tôi, vậy nên cô chỉ có thể gọi tôi là ông xã thôi, hiểu chưa?”
Trong khi nói câu này, đôi con ngươi đen của anh ta nhìn tôi rất nghiêm túc.
Thậm chí… Còn có chút si tình?
Nhưng chỉ trong chớp mắt tôi liền tỉnh táo lại.
Sao Lý Hào Kiệt có thể nhìn tôi bằng đôi mắt si tình chứ? Chỉ e anh ta hận tôi còn chẳng kịp ấy chứ.
“Gọi cho tôi nghe đi.” Lý Hào Kiệt giam tôi lại ở khu huyền quan.
Tôi nhìn anh ta, bờ môi khẽ nhếch, cười lạnh nói: “Lý Hào Kiệt, anh biết không? Tôi đã từng mơ được gọi anh bằng hai chữ này, nhưng anh lại từng bước, từng bước một đẩy tôi đi, bây giờ anh muốn nghe à? Được thôi, tôi có thể gọi, nhưng vĩnh viễn sẽ không phải là cam tâm tình nguyện nữa, ông… Ưm.”
Tôi mới nói được một nửa, sắc mặt của Lý Hào Kiệt đã thay đổi.
Anh ta dùng môi để chặn môi.
Tôi cảm nhận được mùi thuốc lá nồng nặc xông vào khoang miệng, chiếm lấy mọi ngóc ngách một cách bá đạo.
Tôi muốn đây anh ta ra, nhưng thân thể như bị rút hết mọi sức lực, không thể không chế được mà bị anh ta dẫn dắt.
Không thể không nói, trên phương diện này, Lý Hào Kiệt đúng là cao thủ.
Chỉ một cái hôn đã khiến tôi phải đắm chìm.
Đang lúc tôi cảm thấy khó có thể dứt bỏ, anh ta bỗng buông ra, nhìn tôi rồi nói: “Anh không muốn bắt buộc em, đến khi nào em cam tâm tình nguyện thì hãy gọi, nhưng bây giờ em phải gọi anh là Hào Kiệt, mà không phải tổng giám đốc Lý.”
Tôi nhìn anh ta đầy lúng túng, nhưng người đàn ông này lại đặt mông ngồi lên ghế sofa như chỗ không người: “Anh đói rồi.”
Giọng nói không còn là kiểu ra lệnh nữa.