Phá kén thành bướm.
Tôi không còn là con sâu lông chỉ có thể bò kia nữa, tôi bây giờ có Thiểm Thiểm, có thầy, còn có bản lĩnh đầy mình.
Tôi vốn không nên lại nhảy vào vũng bùn đã từng nhảy vào.
Không phải sao?
Lý Hào Kiệt cũng không nghe tôi nói, mà nói với Dương Trung ở bên: “Dương Trung đi lấy đồ chú ấy muốn, giao hết cho chú ấy.”
“Nhưng...”
“Nhanh lên!” Lý Hào Kiệt mệnh lệnh!
Tuy rằng Dương Trung cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn đi lấy.
Ngô Tiến An ở bên cạnh nóng nảy: “Không được! Không thể đưa.” Hắn ta nói với Lý Trọng Mạnh: “Anh trai, đây đều là kết quả nhiều năm qua của anh, cậu đưa chú ta rồi,cậu sẽ không còn gì cả!”
“Cậu xuống tầng dưới chờ tôi đi.” Lý Hào Kiệt đuổi người.
Nhưng Ngô Tiến An không đi: “Tôi không đi, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi đứng ở đây, nếu cậu dám đưa đồ cho chú ta vậy đánh chết tôi trước đi!”
“Ầm!” Kết quả, lời Ngô Tiến An còn chưa dứt, Lý Hào Kiệt đã giơ tay lên, đánh một đấm vào thẳng mặt hắn ta!
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Ngô Tiến An lúc này bị đánh cho bầm tím.
Nhất thời, Ngô Tiến An cũng sững sờ.
Hắn ta không ngờ Lý Hào Kiệt sẽ thật sự đánh mình.
Vẻ mặt Lý Hào Kiệt lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn Ngô Tiến An: “Muốn bị đánh tiếp không?”
Ngô Tiến An đưa tay bụm mặt, căn bản không có ý nhượng bộ, cứ đứng ở một bên: “Cậu đánh đi, cậu đánh chết tôi đi!”
Cuối cùng tôi không nhìn nổi nữa, kéo cánh tay Lý Trọng Mạnh, hơi cong môi, vẻ mặt vô tội hỏi anh ta: “Anh muốn em hay muốn đội ngũ kia?”
Lý Trọng Mạnh cúi đầu nhìn tôi, tay đặt trên đầu tôi, mỉm cười: “Đương nhiên là muốn em.”
“Vậy đi thôi.”
Tôi nói.
Cũng may, Lý Trọng Mạnh chọn muốn tôi.
May quá.
Tôi thật sự sợ anh ta nói muốn những thứ đó của Lý Hào Kiệt.
Chúng tôi đang định đi ra ngoài, Lý Hào Kiệt trực tiếp ngăn ở cửa, lạnh lùng nói: “Chú, chú nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy không phải là vì muốn có Hào Thiên à, giờ tôi đưa cho chú, đưa hết cho chú, chẳng lẽ chú vất vả lâu như thế, định bỏ mặc tất cả sao?”
Hôm nay Lý trọng Mạnh không đeo kính.
Cả người nhìn sắc bén lạnh lẽo.
Anh ta nhìn Lý Hào Kiệt, cười cười: “Thứ chú muốn không phải Hào Thiên, mà là thứ cháu để ý nhất, bây giờ lựa chọn của cháu đã cho chú biết cháu để ý nhất là thứ gì.”
Lời Lý Trọng Mạnh nói khiến trong lòng tôi nhói lên.
Những lời này thật sự tàn nhẫn.
Lý Trọng Mạnh chọn tôi không phải bởi vì tình cảm, mà vì Lý Hào Kiệt để ý nhất chính là tôi.
So sánh như thế, sự lựa chọn của tôi buồn cười như thế nào chứ.
Tôi cúi đầu, không dám để Lý Hào Kiệt nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi.
Tôi kéo Lý Trọng Mạnh: “Đi thôi, em mệt rồi.”
“Được.” Lý Trọng Mạnh cười, dẫn tôi chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Dương Trung đã mang đồ tới, tôi nghe thấy anh ta nói với Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, đây là thứ ngài muốn.”
Lý Hào Kiệt nhận lấy, nói với Lý Trọng Mạnh: “Đây là tất cả những gì chú muốn, chính là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty, tôi đã ký rồi.”
“A?” Lý Trọng Mạnh hơi kinh ngạc: “Xem ra Tiểu Kiệt đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện này?”
“Đương nhiên.” Lý Hào Kiệt nói: “Đưa đứa bé tới đây, đứa bé an toàn mấy thứ này đều là của chú.”
Lý Trọng Mạnh cười, tay đặt trên đầu tôi, vuốt ve mớ tóc đã hơi hỗn loạn của tôi: “Thật ngại quá, Tiểu Kiệt, bây giờ chú cũng hiểu ra Tiểu Điệp rất quan trọng với chú, mấy thứ này của cháu, đột nhiên tôi không muốn nữa.”
Tôi đứng đó, cảm thấy mình là một thẻ bạc không có sinh mệnh.
Bất lực như thế.
Không giúp được Lý Hào Kiệt, cũng không có khả năng cứu Thiểm Thiểm.
Lúc này tôi lại hơi hối hận để Mưu Đạo Sinh mang Thiểm Thiểm đi.
Nếu Thiểm Thiểm không bị mang đi, có phải rất nhiều chuyện sẽ khác đi hay không?
Chỉ tiếc không có nếu như.
“Phải không?” Lý Hào Kiệt cười lạnh, đưa tay bắt lấy cánh tay tôi: “Chú, đừng quên Hào Thiên lúc này, chú có đi ra ngoài được hay không phải hỏi ý tôi.”
Ngay khi lòng bàn tay ấm áp của anh cầm lấy cánh tay tôi, trái tim tôi cũng hơi run lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, trong lòng tràn đầy lo lắng không yên.
Người nọ không nhìn tôi, anh nhìn Lý Trọng Mạnh.
Tuy rằng cả hai người đều không nói chuyện, nhưng đã sớm giao tranh tóe lửa.
Cả văn phòng rơi vào im lặng quái dị.
Một lát sau, khóe miệng Lý Trọng Mạnh mới cong lên nhàn nhạt, nói: “Tiểu Kiệt quên rồi à, Thiểm Thiểm còn ở chỗ của chú.”
Thiểm Thiểm còn ở chỗ của chú.
Vài chữ đã khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi giơ tay lên, trực tiếp gạt phăng bàn tay của Lý Hào Kiệt đang nắm lấy cánh tay tôi, nói với anh: “Tổng giám đốc Lý, lễ đính hôn của tôi và A Mạnh không chào đón anh, cho nên anh không cần tới đâu.”
Những lời này đã tỏ rõ lập trường ngoài mặt của tôi.
“Anh có cách...”
“Tổng giám đốc Lý, giao mấy thứ này ra, anh sẽ trở thành một kẻ nghèo hèn, vì sao tôi phải đặt tương lai của tôi và Thiểm Thiểm trên người một kẻ khố rách áo ôm?” Tôi nói xong, ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, cười nói: “A Mạnh, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Lý Trọng Mạnh dẫn tôi rời đi.
Lúc này, Lý Hào Kiệt không ngăn cản.
Chỉ là, khi tôi đi ngang qua anh, anh dùng âm thanh chỉ có chúng tôi nghe thấy nói hai chữ: “Tạm biệt.”
Lúc đi ra ngoài, tôi thấy, tim như nhỏ máu.
Tôi muốn nói cho anh biết, tôi không ngại anh là một kẻ nghèo hèn.
Tôi có thể kiếm tiền nuôi anh.
Chỉ là, tôi không thể lấy Thiểm Thiểm ra đánh cược.
Tôi cũng càng không muốn anh bỏ tâm huyết nửa đời ra vì chúng tôi.
Tôi và Lý Trọng Mạnh cùng nhau xuống thang máy, rời đi.
Tới bên cạnh xe dưới tầng, một trợ lý một thư ký của Lý Trọng Mạnh ngồi ghế trước, tôi và anh ta ngồi ghế sau.
Vừa lên xe, tôi lập tức nói với anh: “Tôi muốn gặp Thiểm Thiểm, anh tiêm gì vào người Thiểm Thiểm vậy?!”
Đây mới là điều tôi quan tâm nhất.
Nếu tôi từng có chút hảo cảm với Lý Trọng Mạnh, vậy thì giờ phút này chúng cũng hoàn toàn biến mất.
Tôi muốn chính là Thiểm Thiểm bình yên vô sự.
Lý Trọng Mạnh không trả lời, mà là lấy kính mắt từ túi áo ra đeo lên mặt trước, sau đó mới trả lời tôi: “Yên tâm, Thiểm Thiểm không sao, nó là con em, anh sẽ không tổn thương nó.”
“Anh lừa người.” Tôi lùi về sau một chút, mang theo cảnh giác không lơi lỏng chút nào nhìn anh: “Anh đã lấy dao đâm vào mặt nó, anh còn tiêm thứ gì đó vào người nó!”
“Miệng vết thương đã sắp lành rồi, về phần thứ được tiêm vào.” Lý Trọng Mạnh dừng một lát, tiếp tục nói: “Chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ vĩnh viễn cam đoan Thiểm Thiểm không sao cả.”
Tôi nghe xong lời Lý Trọng Mạnh nói, trong lòng có một suy đoán lớn mật: “Thật ra thứ anh tiêm cho nó không phải bệnh độc linh tinh gì chứ?”
Lý Trọng Mạnh nghe xong lời tôi nói, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng kia, tươi cười kín đáo, hỏi lại tôi: “Em thấy sao?”
Tôi không đoán được.
Lý Trọng Mạnh người này thật sự sâu không lường được, tôi thật sự đoán không ra, cũng không dám đoán.