Ở cửa chỉ có một người.
Mà người này, sáng nay tôi vừa gặp – Lý Hào Kiệt.
Thấy Lý Hào Kiệt, tôi ngây người.
Sao anh lại đến đây?
Lẽ nào vừa rồi Lý Trọng Mạnh gọi điện thoại cho anh? Không thể nào, điều này không hợp với lẽ thường.
Lúc này, mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa, biểu cảm đều có chút ngoài ý muốn.
Chỉ có dì Trần, cực kì bình tĩnh.
Tôi còn không kịp nghĩ gì, Lý Trọng Mạnh đã mở lời: “Ngọn gió nào đưa tiểu Kiệt đến đây vậy?”
Ngữ khí của anh ta không khác mấy lúc bình thường.
Ánh mắt Tề Lam nhìn Lý Hào Kiệt bỗng sáng lên, nhưng rất nhanh, liền trở thành một tia không cam lòng.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi, trong mắt là sự ghen tỵ và hận.
Tôi nghĩ, đây là lần đầu tiên cô ta gặp Lý Hào Kiệt ngoài đời.
Về vẻ bề ngoài, Lý Hào Kiệt đẹp trai hơn Lý Trọng Mạnh.
Lại thêm anh còn trẻ, khí chất mạnh mẽ, chỉ là một thân áo đen đứng ở cửa, ánh mắt thâm thúy.
Tất cả những thứ này, sợ là bộ dáng giám đốc bá đạo mà độ tuổi của Tề Lam thích nhất.
Thế nhưng, anh và Lý Trọng Mạnh có khí chất và tính cách hoàn toàn khác nhau.
Tôi thấy được, hai tay trên đùi của Tề Lam, dần dần nắm thành quyền, ánh mắt nhìn tôi, tràn đầy hận ý.
Lý Hào Kiệt không để ý những thứ này, hai tay nhét trong túi, bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy tối nay có kịch hay, vì thế, đến xem xem, miễn cho người tôi yêu chịu uất ức.”
Anh trực tiếp thừa nhận yêu tôi như thế.
Chuyện này khiến Tề Lam quả thực ghen tị đến điên lên.
Hai mắt cô ta đỏ lên, hận không thể dùng ánh mắt giết tôi.
Chỉ là chuyện đã như vậy, tôi cũng chẳng sao, Tề Lam có thai rồi, coi như là đưa mối quan hệ xấu hổ này ra ngoài ánh sáng.
Vậy khẳng định phải nói rõ ra.
Dì Trần rất bình tĩnh đưa dép lê dành cho khách cho Lý Hào Kiệt, anh thay dép xong, liền trực tiếp đi vào, ngồi lên sofa đơn.
Sau khi Lý Hào Kiệt đi vào, ánh mắt Tề Lam càng không kiêng nể nhìn anh.
Điểm này, Lý Trọng Mạnh thấy rõ ràng, thế nhưng, biểu cảm của anh ta lại không có chút thay đổi nào.
Nhất thời tôi cảm thấy, nếu Lý Hào Kiệt không tới, có lẽ chuyện có thể còn có chút thay đổi.
Giờ Lý Hào Kiệt tới rồi, hành động của Tề Lam rất rõ ràng, nếu Lý Hào Kiệt nói một câu, khẳng định Tề Lam sẽ lật đà lật đật chạy theo anh.
Làm sao Lý Trọng Mạnh có thể nhẫn nhịn chuyện này?
Lý Hào Kiệt nhìn về phía tôi: “Tiểu Điệp, sao lại đứng đó? Đến đây, ngồi chỗ anh.”
Anh nói xong, tự mình ngồi lên thành ghế, để vị trí sofa đơn lại cho tôi.
Nếu tôi ngồi xuống, vậy thì, giống như ngồi trong lòng anh vậy.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, mọi người ngồi đi.”
Lý Trọng Mạnh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tiểu Điệp, ngồi đây.”
“Thôi.” Tôi tiếp tục từ chối: “Lẽ nào Anh Mạnh muốn hưởng tề nhân chi phúc?”
Tôi từ chối cả hai, lúc này, lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lần này, dì Trần không tự ý ra mở cửa, mà nhìn về phía Lý Trọng Mạnh.
Lý Trọng Mạnh gật đầu, bà mới mở cửa.
Lúc này, ngoài cửa thật sự đi vào bốn tên vệ sĩ áo đen, chốc lát liền khiến phòng khách có chút chật chội.
Tề Lam nhìn những người này, dường như còn chưa ý thức được điều gì, chớp đôi mắt mà tự cho là hồn nhiên vô tội của mình, nhìn Lý Trọng Mạnh: “Ông chủ, những người này đến làm gì?”
Biểu cảm của cô ta dường như đang nói: Lẽ nào muốn đuổi bà chủ đi?
Tay Lý Trọng Mạnh giơ lên, đặt vào sau lưng Tề Lam, mang chút dịu dàng hỏi cô ta: “Cô nói xem?”
Tề Lam cho rằng mình hiểu rồi, ngẩng đầu nhìn tôi, tiếp tục nói: “Mặc dù bà chủ không trung thành với ông, thế nhưng, nói thế nào bà ấy cũng là vợ kết tóc se duyên của ông, tôi cảm thấy ông chủ vẫn là không nên làm quá tuyệt tình, như vậy, sau này người khác khẳng định sẽ nói tôi.”
Nghe thấy lời của cô ta, Liễu Học Quân tức muốn chết, tôi lại bình tĩnh cực kì.
Lý Trọng Mạnh nhìn về phía tôi: “Em thấy thế nào?”
Tôi dựa vào lan gan cầu thang, nói: “Trong lòng anh đều có tính toán, không cần hỏi em.”
Lý Trọng Mạnh nghe thấy tôi nói, nụ cười trên mặt lại càng tùy ý, gật gật đầu: “Ừ, chuyện này, anh sẽ cho em một câu trả lời.”
“Là ý gì?” Tề Lam ‘hồn nhiên vô tội’ nhìn Lý Trọng Mạnh.
Anh ta lại đã nhìn sang mấy tên vệ sĩ, chỉ nói 2 chữ: “Ra tay.”
Lúc này, Tề Lam vẫn như cũ cho rằng người bị đuổi đi là tôi.
Cho tới khi thấy hai tên vệ sĩ đi về phía mình, cô ta mới biến sắc.
Lúc có phản ứng, Tề Lam đã bị hai tên vệ sĩ tóm lấy, đứng ở giữa phòng khách.
Tôi còn cho rằng Lý Trọng Mạnh muốn đưa cô ta đến bệnh viện phá thai, sau đó đuổi đi, thế nhưng, Lý Trọng Mạnh lại không hề có ý đó.
Tề Lam có chút hoang mang, miễn cưỡng cười với Lý Trọng Mạnh: “Ông chủ, ông chỉ, đây là ý gì? Trong bụng tôi thật sự là con của ông.”
“Ừ, tôi biết.” Lý Trọng Mạnh gật đầu.
“Vậy ông, vậy ông đang đùa với tôi phải không?”
Lý Trọng Mạnh ngẩng đầu nhìn Tề Lam: “Không phải mỗi lần tôi đều đưa cô thuốc sao, ai cho phép cô mang thai con của tôi?”
Tề Lam vừa nghe, lập tức nói: “Vậy lần tôi hỏi ông, nhỡ như tôi không cẩn thận có thai thì làm sao, không phải ông nói, ‘vậy thì sinh ra, tôi nuôi, con của chúng ta, tự nhiên tôi sẽ đối tốt với nó.’ sao? Đây đều là lời ông nói!”
“Vậy sao?” Lý Trọng Mạnh hờ hững.
Lúc này, Lý Hào Kiệt vẫn ngồi trên thành ghế sofa như cũ, nhìn Tề Lam: “Chú ba, thì ra chú thích loại ngu ngốc như này.”
“Cậu, cậu đừng nói bừa, tôi ngốc chỗ nào?” Mặc dù Tề Lam tức giận, nhưng nhìn thấy mặt Lý Hào Kiệt, lại không phát giận được.
Lời nói ra, ngược lại giống như làm nũng.
Lý Trọng Mạnh cười nhạt: “Tiểu Kiệt, người giúp việc này, dường như thích cháu hơn chú.”
“Vậy sao? Tiếc là, tôi chỉ yêu một mình tiểu Điệp.” Lúc Lý Hào Kiệt nói, anh nhìn về phía tôi.
Nghe thấy câu này, lòng tôi hơi rung động, lại không thể hiện ra chút nào.
Tề Lam nghe vậy, cuối cùng không chịu nổi nữa: “Sa Điệp có gì tốt? Lớn tuổi rồi, không trẻ như tôi, vẻ ngoài cũng chả ra sao, có gì mà thích chứ?”
Lý Trọng Mạnh nghe vậy, hơi nhíu mày: “Cô thật lắm lời.” Nói xong liền quay sang mấy tên vệ sĩ: “Ra tay.”
Lời vừa dứt, lúc tất cả chúng tôi đều chưa kịp phản ứng, hai tên vệ sĩ còn lại liền giơ chân.
Trực tiếp đạp lên bụng của cô ta.
“A! Các người làm gì vậy? A! Đau! Ông chủ! Ông chủ!” Tề Lam mơ hồ nói.
Cùng lúc đó, tôi cũng bị dọa sợ rồi.
Tôi không ngờ rằng, vậy mà Lý Trọng Mạnh lại dùng cách này khiến Tề Lam sảy thai.
Lý Trọng Mạnh đứng lên, nói với tôi: “Xin lỗi, chuyện này là do anh hồ đồ, đây chính là câu trả lời dành cho em.”
Lúc này, hai tên vệ sĩ tiếp tục đánh, vì đề phòng cô ta trốn thoát, hai tên vệ sĩ giữ lấy cô ta trực tiếp đè cô ta lên tường.
Hai tên vệ sĩ kia ra tay rất mạnh, mới đạp mấy cái, cơ mặt Tề Lam đã đau tới nhăn lại.
Nhìn cô ta, bỗng tôi nhớ tới bản thân năm đó, tôi đứng dậy, hét lên: “Đừng đánh nữa.”
Xông tới ngăn lại, nhưng lại bị Lý Trọng Mạnh ngăn cản.