Gian nan bò dậy, liếc thấy chẳng biết mấy vị lão bá đại nương vây quanh từ lúc nào, nàng lại bị dọa nhảy dựng.
“Các người làm gì vậy?” Một đám đều có biểu tình như gặp quỷ.
“Cô nương, ngươi đang làm gì thế? Tại sao lại bò ra từ trong lỗ chó?” Một lão bá râu bạc trong đó kỳ quái hỏi.
Một vị đại nương trắng mập bên cạnh lão, trên dưới đánh giá nàng, kinh sợ hỏi: “Không phải là nha hoàn trong phủ này trốn ra chứ?”
“Nói bừa.” Úy Tuệ liếc nàng một cái, sau đó vỗ nhẹ bụi trên người, giống như không chút để ý nói: “Vừa rồi con nhìn thấy một con hồ ly trắng chui vào trong lỗ chó, muốn bắt đến xem thử, ai ngờ, bên trong trừ bỏ viện hoang vắng, cái gì cũng không có, con lại chui ra, không tin, mọi người tự đi vào nhìn thử xem.
“Hồ ly trắng?” Mầy vị lão bá đại nương nghi ngờ nhìn nàng: “Tại sao ở chỗ chúng ta lại có thứ kia?”
Úy Tuệ nhún nhún vai: “Con cũng không biết, nhưng mà, có lẽ là do trời tối, con nhìn nhằm, là mèo hoang cũng không chừng, ha ha.”
Lần này, mấy vị lão bá đại nương lại tin, chính là, mèo hoang thì được, về phần hồ ly trắng, hồ ly xảo trá, đa nghi, mị hoặc, không phải là thứ tốt, thứ này vào nhà ai, gia đình sẽ không được yên, vì vậy, mọi người không muốn bắt nó.
“Cái này cũng không sai biệt lắm.” Đại nương trắng mập giận liếc Úy Tuệ: “Tiểu nha đầu, nhìn ngươi đầy bụi đất, đừng chui loạn, cẩn thận gặp phải người xấu bắt ngươi trói lại đó. Nhà ngươi ở đâu? Đại nương đưa ngươi về nhà.”
Không phải nàng bị người xấu bắt trói lại đó sao? “Cám ơn đại nương, nhà con không xa, tự mình trở về là được rồi, tạm biệt.”
Nói xong, nàng vẫy tay với đám người lão bá đại nương, nhấc chân rời đi.
“Đợi đã, nha đầu, trời cũng đã tối, một cô nương gia như ngươi cứ đi như vậy, chúng ta cũng không yên tâm. Ngươi nói nhà ngươi không xa, chúng ta dứt khoát làm chuyện tốt, đưa ngươi một chuyến, cũng không hao tổn gì.”
Đại nương trắng mập này cũng không tin lời Úy Tuệ nói cho lắm, bởi vì khuôn mặt kia của nàng tuy dính đầy bụi bặm, nhưng một đôi mắt rất sáng, rất linh động, hơn nữa vật liệu may mặc trên người nàng, gia đình bình thường sao có thể mặc được.
Lúc đầu hỏi nàng có phải nha hoàn hay không, chẳng qua là thăm dò, kì thực bà hoài nghi Úy Tuệ có thể là cơ thiếp của nhà này trốn ra ngoài.
Cho nên mới đề nghị đưa nàng về nhà, thứ nhất, nếu nàng không nói dối, tự nhiên có thể trở về nhà mình, bọn họ cũng yên tâm, thứ hai, nếu nàng nói dối, tạm thời cũng biến không ra một cái nhà, đến lúc đó, bọn họ tự nhiên phải tính toán cái khác.
Tự nhiên Úy Tuệ liếc mắt một cái nhìn ra được sự không tín nhiệm trong mắt đại nương, chắp tay, cong môi cười: “Được, như vậy đa tạ đại nương. Làm thế nào để đến Úy phủ?”
Được rồi, kì thật, nàng thật sự không biết đường đi.
Úy phủ? Lão bá đại nương quá quen thuộc, có thể nói, toàn bộ kinh thành không ai không biết Úy gia, đơn giản là những chuyện của Úy gia, là chuyện cười mà mọi người nói mấy đời cũng không hết được.
Úy Tuệ gần như bị mọi người vây quanh dẫn đi, mà cách không xa chỗ bọn họ nói chuyện, một chiếc xe ngựa ngừng rất lâu, mãi đến khi bọn họ rời đi mới chạy đi.
Mà nam nhân trong xe, đến khi những người kia biến mất trong màn đêm, lúc này mới buông màn xe, nhịn không được cười vài tiếng.
Hiện tại có nên nói cho Thái tử điện hạ biết hay không, hai tiểu nữ nhân vẫn luôn ái mộ hắn, hôm nay thật sự khiến người ta giật mình, một người giả trang nam nhân đến Hoa lâu mua vui, một người giống như tên ăn mày chui lỗ chó.
A, không đúng.
Bách Lý Tuấn Dật kêu phu xe dừng ngựa, xốc màn lên, ngẩng đầu nhìn lại trạch viện kia, nghi hoặc hỏi: “Tòa nhà này của ai? Sao trước kia không chú ý đến?”
Phu xe cũng kỳ quái: “Đúng vậy, nô tài đi trên con đường này quanh năm, hình như tòa nhà này không có người ở. Hôm nay lại đốt đèn, chắc là có người mới dọn đến.”
Mới chuyển đến sao?
Người nào ở bên trong, Bách Lý Tuấn Dật cũng không mấy hứng thú, điều hắn tò mò là, tại sao Úy Tuệ lại bò ra từ lỗ chó, trước đó, rốt cuộc nàng gặp phải chuyện gì trong tòa nhà đó?
Chỉ là, việc này cũng không tới phiên hắn đi thăm dò, tự nhiên có người làm thay, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ xem trò hay là được.
Vì vậy, nửa canh giờ sau, Thái tử Tiêu Dục đang tham gia cung yến biết được những chuyện này, cũng không nôn nóng như trong tưởng tượng của Bách Lý Tuấn Dật, trong yến tiệc linh đình, khuôn mặt tuấn tú luôn bày ra nụ cười, càng phát ra ôn nhuận, khiến người ta như tắm gió xuân.
Rượu qua ba tuần, bầu không khí trong đại điện thoải mái hân hoan không ít, Hoàng đế Tiêu Chính Long, ôm lấy nữ nhân xinh đẹp nhất Đại Chu, trước là Quân gia Đại tiểu thư, nay là Quý phi nương nương được sủng ái nhất trong hậu cung - Quân Thi Âm, đang hứng trí thưởng thức vũ cơ đang ra sức biểu diễn bên dưới.
“Ái phi, hài lòng không? Hôm nay loại cung yến này, ngay cả Hoàng hậu Trẫm cũng không mang, Trẫm chỉ dẫn theo một mình nàng thôi đó.”
Vũ cơ bên dưới có cái gì đẹp, sở dĩ hứng trí xem, không phải chỉ muốn dỗ dành giai nhân vui vẻ thôi sao, từ đầu đến cuối, trên khuôn mặt thanh lệ như tiên của Quân Thi Âm không thấy mỉm cười.
Bất đắc dĩ, Hoàng đế không thể không nhẹ lời mời sủng.
“Nô tì tạ Hoàng thượng.” Khóe mắt lén nhìn sang Thần Võ Đại tướng quân Quân Phi Sắc đang ngồi nghiêm chỉnh bên dưới, ánh mắt Quân Thi Âm ảm đạm, chỉ cảm thấy Hoàng đế ôm ấp cũng phỏng người, khiến cho nàng không tự chủ được muốn né tránh.
Nhưng nàng càng hờ hững như vậy, Hoàng đế càng muốn ôm chặt nàng trong ngực mà yêu thương: “Âm Nhi, Trẫm biết nàng không thích ồn ào. Nhưng hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho Quân tướng quân. Hắn lại là Nhị đệ của nàng, từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng mà lớn lên. Trẫm nhớ quan hệ tỷ đệ các nàng rất thân thiết, nên muốn mượn cơ hội này cho hai người được gặp mặt một lần. Thế nào, mất hứng?”
“Không không không.” Không ngờ Hoàng thượng có tâm tư như vậy, Quân Thi Âm có chút mừng rỡ, nhưng từ đầu đến cuối, Quân Phi Sắc giống như một vật cách điện, ngồi uống rượu một mình, không được người mời rượu, cũng không kính người khác, sợ là ca múa chi nhạc càng không vào được mắt hắn, chủ yếu nhất là, lúc vừa vào điện, nàng liếc mắt đã nhận ra hắn, ánh mắt của nàng không có cách nào rời khỏi hắn.
Nhưng hắn thì sao, có từng liếc mắt nhìn đến nàng? Dù là lén nhìn thoáng qua thôi.
Không có, Quân Thi Âm dám khẳng định hắn chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái, ngực hung hăng co rút, hắn vẫn còn hận mình vì chuyện kia.
Nhịn xuống chua sót trong lòng, Quân Thi Âm cố nở nụ cười yếu ớt: “Hoàng thượng nâng đỡ, chỉ là, tính tình Nhị đệ luôn đạm bạc, không thích nói chuyện, hôm nay gặp được, biết hắn rất tốt, nô tì cũng yên lòng.”
Giọng nói của nàng không lớn, có thể cảm nhận được, chỉ có vị trí của Quân Phi Sắc mới có thể nghe được, dù sao thính lực của người luyện võ không giống với người thường.
Nàng chờ đợi hắn nghe xong lời này, có thể liếc nàng một cái, chỉ một cái.
Nàng muốn nhìn ánh mắt của hắn, ánh mắt là thứ tốt nhất để bán đứng tâm tư của một người.
Nàng muốn nhìn một chút, có phải trong lòng hắn thật sự loại bỏ nàng rồi hay không.
Nhưng, kết quả lại thất vọng, Quân Phi Sắc vẫn như một bức tượng ngọc, đắm chìm trong suy nghĩ của mình theo thói quen.
“Ha ha.” Hoàng đế cười phụ họa: “Quân tướng quân thiếu niên anh hùng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lần này dễ dàng san bằng phản loạn phương Bắc, thay Trẫm giải trừ nguy cấp, cũng có thể giúp cho dân chúng Đại Chu an tâm đón năm mới. Ái phi, nàng nói Trẫm nên thưởng gì cho hắn mới tốt đây?”
“Cái này?” Tim Quân Thi Âm đập mạnh, chỉ sợ Hoàng đế cao hứng, lại làm mai mối chỉ hôn gì gì đó.
Nhưng vàng bạc châu báu thì quá tục.
Quân Thi Âm có chút lúng túng, cũng không ngờ triều thần bên dưới nghe nói, từng người động tâm suy nghĩ.
“Đại tướng quân thiếu niên đầy hứa hẹn, là nhân tài hiếm có của Đại Chu. Lão thần nghe nói Đại tướng quân vừa qua hai mươi tuổi, vẫn chưa đón dâu. Lựa ngày không bằng trùng ngày, chi bằng Hoàng thượng ban cho Đại tướng quân một mối hôn sự, chuyện vui nhân đôi.”
Nói xong, Lễ Bộ Thượng Thư Mai Gia Viên, còn cố ý nháy mắt mấy cái với Hoàng đế, ý bảo nhà mình vừa lúc có khuê nữ, buổi chiều Hoàng thượng mới hỏi đây này.
Hoàng đế còn chưa nói, những đại thần khác cũng ào ào hùa theo, có trực tiếp đưa ra, ở trước mặt mọi người, tán dương nữ nhi vừa trưởng thành của mình, không phải là thiên hương quốc sắc, cũng là dáng dấp như tiên trên trời, không phải hiền lương thục đức, thì là dịu dàng giỏi việc quản gia...
Thậm chí, càng nói về sau, có mấy nhà đã cãi nhau.
Chẳng qua là một quan viên Lại bộ nào đó không phục một quan viên Binh bộ nào đó, đã đưa một thứ nữ vào Quân phủ làm thiếp, giờ lại muốn đưa thêm một đích nữ đến làm thê, chẳng lẽ muốn độc đoán hậu viện Quân phủ?
Náo loạn một hồi, sau cùng, mọi người mới phát hiện, mọi người chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước*, chuyện đưa thứ nữ, hầu như đều đã làm qua, chỉ là, nghe nói Quân tướng quân ném những nữ nhân này đến hậu viện, cũng không hỏi qua.
*Năm mươi bước cười một trăm bước: phép ẩn dụ, cười người khác khi họ phạm sai lầm, mà bản thân mình cũng phạm sai lầm tương tự, nhưng ở mức độ nhẹ hơn.
Về sau, mọi người lại suy đoán, có phải Quân tướng quân có ham mê đặc biệt hay không, vì vậy, càng thêm những người có tâm vụng trộm tuyển chọn thứ tử tuấn tú xinh đẹp đến Quân phủ.
Nhắc tới cũng kỳ, Quân Phi Sắc đều thu toàn bộ.
Ài ---
Sau một phen tranh cãi ầm ĩ, các triều thần lại thanh tĩnh, nhìn Đại tướng quân như người ngọc, nghĩ hắn có đam mê thầm kín, đều bất đắc dĩ thở dài.
Đường đường là đệ đệ ruột của Quý phi nương nương, bản thân lại là Đại tướng quân tay cầm trọng binh, tiền đồ không đếm được, trừ bỏ điều đó, chỉ bằng địa vị Quân gia là thế gia trăm năm, cũng đáng được mọi người hao hết khí lực tiền của vào trên người hắn.
Thế nhưng bản thân hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến, vân đạm phong khinh.
Mà Quân Thi Âm thấy hắn như vậy lại đau lòng, nhưng ngoài đau lòng, đáy lòng lại mừng thầm.
Đã không có mình, bất kể kẻ nào ở trong mắt hắn cũng chẳng qua là vật chết, cho nên, nam nhân, nữ nhân, bất kể người nào đưa đến, hắn đều thu toàn bộ.
Hắn đang diễn trò cho nàng xem, hay là vẫn hận nàng?
Ai, ngay lúc triều thần im lặng, chờ đợi Hoàng thượng lên tiếng, đôi mi thanh tú của Quân Thi Âm nhăn lại, đột nhiên ngã vào trong ngực Hoàng thượng, cơn đau tim lại tái phát.
Nếu là cái khác thì cũng thôi, lần này các triều thần muốn tặng cho hắn là thê tử, sao nàng có thể đồng ý.