• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phi Sắc ca ca, không ngờ hôm nay huynh cũng tới."

Quân Phi Sắc vừa ngồi xuống, Quân Tiên Nhi vội vàng chạy đến bên cạnh chỗ hắn ngồi, cười tươi.

"Ừm, muội cũng ở đây?" Quân Phi Sắc không lạnh không nhạt lễ phép trả lời một câu.

Trái tim nhỏ bé của Quân Tiên Nhi thình thịch đập loạn, chợt có chút mất mác, khẽ chu miệng, oán giận nói: "Đương nhiên muội ở đây, mấy ngày nay huynh không có trong phủ, cũng không ai chơi với muội, cũng chỉ có thể tìm tỷ tỷ thôi."

"Ồ." Quân Phi Sắc khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không có phản ứng khác.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không có một chút gợn sóng.

Chính là như vậy khiến Quân Tiên Nhi cảm thấy cực kỳ uất ức, nhưng lúc này không phải lúc nói uất ức, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vội vàng nặn ra nụ cười, ngọt ngấy nói: "Phi Sắc ca ca, vào mấy ngày trước đó muội học một vũ khúc mới với tỷ tỷ, huynh ngồi đây trước, muội nhảy cho huynh xem. Đến lúc đó huynh thử nói một chút xem muội thật sự kém tỷ tỷ sao?"

Lần này Quân Phi Sắc không cũng không rên không hừ một tiếng, bưng ly rượu lên nhàn nhạt nhấp một hớp, đáy mắt vừa vặn nhìn trên chủ vị, Hoàng hậu nương nương quăng tới ánh mắt khinh thường, cách không đụng nhau.

Chỉ là, thư Dao quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó, lại không chút để ý dời đi.

Bộ dạng đó hoàn toàn là chán đến rảnh rỗi nhìn, không cẩn thận quét đến chỗ hắn, nhưng cũng không cảm thấy được nhiều đáng giá để nàng nhìn thêm vài lần, lại thiếu hứng thú dời tầm mắt.

Chính là đôi mắt hờ hững như vậy khiến cho trái tim Quân Phi Sắc luôn luôn lạnh nhạt, thế nhưng nổi lên gợn sóng, đó là một loại cảm giác muốn chinh phục.

Tiếng nhạc vang lên, Quân Tiên Nhi ở trên đài cao, nhanh nhẹn nhảy múa, dáng người thướt tha, kỹ thuật nhảy uyển chuyển động lòng người, cả người ở dưới bầu trời quang đãng, giống như một con bươm bướm bay lượn.

Phía dưới, Đế Trường Nhạc nhìn âm thầm nghiến răng, không thể ngờ được Quân gia Nhị tiểu thư nhảy đẹp như vậy, thật sự miểu sát (giết ngay lập tức) điệu múa trước của nàng không còn mảnh vụn.

Thủy Linh Nhi nhìn cũng là trợn mắt há mồm, nhìn ra, Quân Tiên Qhi khiêu vũ cực kỳ cố gắng, nếu là nàng sẽ không nhảy được trình độ như vậy, lúc này nàng thật có chút may mắn mình đã không có lên đài.

Mà Vân Phượng Kiều bên cạnh, một đôi mắt đẹp khép hờ, nhưng tầm mắt nửa khép lại nhìn các danh môn công tử trong này mấy lần.

Dĩ nhiên, trừ bỏ Quân Phi Sắc ra thì trong lòng nàng cũng vẫn chỉ có Thái tử Tiêu Dục chiếm số một.

Chỉ là, ánh mắt của hắn chưa từng nhìn về phía nàng, nhưng cũng không nhìn Quân Tiên Nhi trên đài, dường như hắn đang tìm kiếm người nào đó, nhưng sau khi nhìn thoáng qua một vòng thì buông tha, tiếp tục uống rượu.

Điều này làm cho Vân Phượng Kiều vừa mất mác vừa vui mừng.

Mất mác chính là ánh mắt của hắn từng quét qua người nàng, nhưng chưa từng dừng lại một giây, vui chính là ánh mắt của hắn cũng chưa bao giờ dừng lại trên một nữ tử nào, như thế nàng gần như kết luận, các cô nương nơi này tạm thời không có một ai lọt được vào mắt hắn.

Như vậy, nàng vẫn còn cơ hội.

Quân Tiên Nhi kết thúc vũ khúc, hào hứng đi xuống, đầu tiên đến chỗ Hoàng thượng Quý phi khoe tài, tiếp theo hết sức hứng khởi nâng váy đến bên cạnh Quân Phi Sắc, có thể vừa rồi nhảy quá sôi nổi, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng đáng yêu, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng nhợt nhạt, cả người bừng bừng sức sống, thanh xuân động lòng người.

"Phi Sắc ca ca, huynh cảm thấy muội nhảy tốt không?"

Quân Phi Sắc để ly rượu xuống, nhấc mi mắt lến nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nhếch môi: "Đẹp mắt."

"Thật." Quân Tiên Nhi cực kỳ cao hứng, nhất thời đắc ý vênh váo, ngồi xuống bên cạnh Quân Phi Sắc, ân cần rót rượu cho hắn, sau đó cười duyên dáng: "Vậy, Tiên Nhi nhảy vất vả như thế, Phi Sắc ca ca lại cảm thấy đẹp mắt, vậy có phải nên khen thưởng muội hay không? Hoàng thượng tỷ phu đều có thưởng đấy."

"Hoàng thượng tỷ phu muội có bạc." Quân Phi Sắc nói.

Đầu Quân Tiên Nhi đầy hắc tuyến: "Nhưng Phi Sắc ca ca là Tướng quân mà không có bạc sao?"

"Vậy muội muốn bao nhiêu?" Quân Phi Sắc hỏi. (Đọc đoạn này thấy anh QPS này dễ thương ghê)

Khóe miệng Quân Tiên Nhi giật giật, thấy vẻ mặt Quân Phi Sắc nghiêm trang, đột nhiên cảm thấy có lẽ lời đồn là thật, vừa nhắc tới bạc, Phi Sắc ca ca tuyệt đối đen mặt.

"Tiên Nhi chưa nói muốn bạc. Hơn nữa bạc rất tục."

"Ồ." Quân Phi Sắc bĩu môi, hắn chính là người phàm tục, hắn yêu bạc.

Quân Tiên Nhi thấy vẻ mặt hắn, vừa buồn vực vừa nghi ngờ: "Phi Sắc ca ca, muội nghe người ta nói, huynh vô cùng yêu bạc, muội rất kỳ quái, huynh muốn nhiều bạc như vậy để làm gì?"

Nghe người ta nói, trước giờ Quân Phi Sắc đối với bạc chỉ có vào chứ không có ra, vừa rồi hắn lúc hắn hỏi nàng muốn bao nhiêu, bộ dạng giống như là muốn lột da hắn vậy.

"Trữ bạc, cưới vợ, sinh con." Vẻ mặt Quân Phi Sắc bình tĩnh nói.

Quân Tiên Nhi sững sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ hiện lên một chút đỏ ửng, thẹn thùng sẵng giọng: "Phi Sắc ca ca cứ thích nói đùa, Tiên Nhi mới không tin đâu."

Đường đường một Đại tướng quân, muốn cưới vợ còn phải tự mình trữ bạc sao? Một nhân vật như hắn cho dù đứng ở chỗ nào, hai bàn tay trắng thì nữ tử muốn đi theo hắn sợ là cũng chật cứng, thậm chí như nàng cũng tình nguyện ngã vào, chỉ cần Phi Sắc ca ca đồng ý cưới nàng, nàng nguyện ý dốc hết toàn bộ Quân gia.

Không khỏi, trái tim nàng đập loạn, nếu nói cho Phi Sắc ca ca biết, chỉ cần có thể cưới nàng, thì sẽ được một nửa gia sản Quân gia, hắn sẽ nguyện ý hay không đây?

Nhưng, có thể quá trực tiếp hay không? Huống chi trường hợp hôm nay không đúng, không bằng, về nhà tìm mẫu thân nói bóng gió với hắn một phen?

Quân Tiên Nhi càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, nào biết Quân Phi Sắc lại nói một câu khiến lòng nàng hung hăng rơi xuống.

"Nàng dâu của ca ca khác với những phụ nhân khác, tham tài ngoan độc, nếu ca không có bạc, nàng sẽ không sinh hài tử cho ca." Quân Phi Sắc nói.

"Hả?" Quân Tiên Nhi nghe trợn mắt há mồm, hắn xác định hắn không phải nói đùa? "Phi Sắc ca ca, huynh cưới vợ lúc nào vậy hả?"

"Chuyện sớm hay muộn." Quân Phi Sắc nói chắc chắn, khóe mắt không khỏi liếc về vị cô nương trẻ tuổi trên chủ vị.

Đoán chừng là cảm thấy yến hội quá mức nhàm chán, hiện tại toàn bộ tâm tư của Thư Dao đều đặt lên cao lương mỹ vị mới bưng lên, hơi lễ phép hỏi qua hai người Hoàng thượng Quý phi, sau đó cầm dao nĩa lên, tự nhiên cắt một miếng thịt dê trong khay, nhét một miếng lại một miếng vào miệng, ăn hết sức say sưa ngon lành.

Quân Phi Sắc nhìn, không khỏi nhíu chặt chân mày, với phương thức ăn uống như vậy mà sao lại không thấy nàng ấy nhiều thêm chút thịt nào?

"Chuyện sớm hay muộn?" Quân Tiên Nhi vẫn còn suy tư những lời này, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

A, vậy bây giờ còn chưa có, ôi, trái tim nhỏ bé chợt ngừng đập của nàng lại bắt đầu nhảy lên: "Phi Sắc ca ca, huynh đừng nghĩ đổi chủ đề, huynh còn chưa có thưởng đồ vật cho muội đấy. Theo muội thấy…"

Nói xong, ánh mắt Quân Tiên Nhi không khỏi liếc về phối sức bên hông Quân Phi Sắc.

Không phải dây chuyền ngọc thạch tốt nhất, nhưng lại có bộ dạng búp bê quái dị, thân thể rất nhỏ, đầu lại rất lớn, mặt mày cũng đặc biệt khoa trương, giống như đang cười, hơn nữa còn cười rất to, cái miệng kia quả thực toét đến mang tai, khiến da đầu người khác tê dại.

Nhưng hình như Quân Phi Sắc đặc biệt vừa ý thứ xấu xí này, nàng không chỉ một lần nhìn thấy cái này trên người hắn.

"Phi Sắc ca ca, nếu không tặng búp bê này cho muội đi." Nếu là vật bên người, nói vậy vô cùng trân quý với hắn, vì vậy, Quân Tiên Nhi càng thêm muốn lấy được.

Nào biết tay của nàng còn chưa đụng đến, đột nhiên bị đâm một cái, cũng không biết Quân Phi Sắc sử dụng chiêu gì, nàng hoàn toàn không thấy hắn ra tay, nhưng lại giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay đỏ một mảng, như là sưng lên, cực kỳ đau, giống như kim châm.

"Phi Sắc ca ca, huynh?" Hốc mắt nàng đỏ ửng, uất ức tức giận nhìn trừng mắt nhìn hắn.

Quân Phi Sắc vội vàng kéo tay nàng lại nhìn, hai ngón tay lại điểm mấy huyệt trong lòng bàn tay của nàng, phòng ngừa độc tố lan tràn.

"Sao lại thế này?" Thấy hắn như vậy, Quân Tiên Nhi đoán được không phải hắn ra tay, khẽ dễ chịu một chút, nhưng đang êm đẹp, vì sao lòng bàn tay lại bị thương?

Sau đó Quân Phi Sắc lại lấy ra một bình dược từ trong ngực, vẩy một chút bột phấn vào lòng bàn tay nàng, thoa đều, trong chốc lát, trong lòng bàn tay Quân Tiên Nhi đã không còn sưng đỏ, chỉ còn lại một chút cảm giác dinh dính, nhưng đau đớn cũng không còn, ngược lại cả người lâm vào cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.

Quân Tiên Nhi càng thêm ngạc nhiên: "Phi Sắc ca ca, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Trong bình của huynh là thứ gì?"

"Giải dược." Quân Phi Sắc cất kỹ bình dược, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt mỉa mai của Thư Dao quăng tới, môi nàng nhúc nhích, hình như đang cảnh cáo hắn, giải dược nhiều như vậy, dùng hết thì không còn.

Quân Phi Sắc khẽ nhíu mày, khóe môi cong lên, trả lời Quân Tiên Nhi: "Búp bê này có độc, không phải ai cũng có thể đụng vào."

"Hả? Vậy mà huynh lại mang trên người cả ngày, không sợ trúng độc sao?" Quân Tiên Nhi lo lắng hỏi.

Quân Phi Sắc cười khẽ, đáy mắt hiện lên ánh sáng sung sướng: "Ta có thuốc giải."

"À." Quân Tiên Nhi buồn bực không thôi, búp bê này không dám lấy, nhưng trừ thứ đó ra, trên người Phi Sắc ca ca hình như không còn gì quý giá nữa rồi.

"Vậy Phi Sắc ca ca chuẩn bị thưởng cho muội cái gì đây?"

"Được, thịt dê trong khay này đủ cho muội, ca chưa động vào một miếng nào cả." Quân Phi Sắc lại đẩy thịt dê vàng ươm trên bàn đến trước mặt nàng.

Đôi mắt Quân Tiên Nhi trừng to: "Một bàn thịt dê như vậy thì một mình muội sao có thể ăn hết chứ?"

Hơn nữa, đây cũng không tính là phần thưởng của hắn, trên bàn mỗi người đều có mà.

Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Quân Phi Sắc, nàng cũng thức thời không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẫn như cũ không nỡ đi, chỉ yên lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, sau đó cầm dao nĩa, cắt thịt dê thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong khay, lại đưa tới hiếu kính hắn.

Lại nói, bên này đang ăn vui vẻ, bên kia Úy Tuệ đi theo Tiêu Diễm ra khỏi Ngự hoa biên, một mạch đi tới cung Quỳnh Hoa, nơi này từng là địa phương hai người bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, mặc dù lần đầu tiên gặp nhau không thoải mái nhưng về sau đã trở thành hồi ức tốt đẹp nhất của Tiêu Diễm.

Sau khi biết Úy Tuệ yêu Thái tử ca ca tha thiết, hắn đau lòng mất mác rất nhiều, nên thường thường đến nơi này một mình.

Chỉ là, mặc dù tên cung Quỳnh Hoa dễ nghe, nhưng lại thật sự là một cung điện bỏ hoang, là nơi Quý phi Quỳnh Hoa từng ở, nhưng sau khi nàng đột ngột qua đời, nơi này dường như cũng trở thành tình trạng như vậy, về sau nơi này trở thành nơi những hài tử như bọn hắn luyện tập can đảm.

Lúc này Tiêu Diễm dẫn nàng tới chỗ này, trong lòng vui vẻ, Úy Tuệ thì sao, nhìn lại cung điện đổ nát này, trong lòng lại phát ra sợ hãi.

Nơi này âm khí dày đặc, cảm giác quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK