“Sao vậy?” Quân Phi Sắc nghi hoặc nhìn Quân Tiên Nhi.
Quân Tiên Nhi hoảng hốt mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ càng thêm đỏ, đều nói làm lính ba năm, heo mẹ còn hơn Điêu Thuyền! Khó trách Phi Sắc ca ca sốt ruột khó kiềm chế như vậy. (Ý bảo 3 năm bị cắm dục thì thấy heo mẹ còn đẹp hơn cả Điêu Thuyền :)))
Vừa nghĩ đến điều này, nhanh chóng liếc mắt nhìn Quân Phi Sắc, tâm càng rối loạn, trong lúc này không biết thế nào cho phải, mặt đỏ ửng, hờn dỗi một tiếng: “Không thèm nghe huynh nói nữa.”
Rồi xoay người bỏ chạy.
Quân Phi Sắc nheo mắt, bên cạnh Lan Chỉ Nhu cầm chiếc nhẫn ngọc màu lục kêu: “Quân cô nương, cái này ngươi không cần nữa hả?”
Vừa hỏi vừa để đồ xuống: “Chưởng quầy, chúng ta không mua nữa.”
Một chiếc nhẫn mà thôi, phẩm chất không cao mà tới hai mươi lượng?Đó không phải là cắt cổ sao?
“Ai nha.” Phía trước, Quân Tiên Nhi chạy một đoạn đột nhiên dừng lại, quay đầu ngượng ngùng liếc Quân Phi Sắc, nhẹ nhàng dậm chân: “Huynh còn không mau chút, cẩn thận muội trờ về nói với nương.”
“Nói gì?” Lan Chỉ Nhu nhìn vẻ mặt nhộn nhạo của tiểu cô nương, trong lòng phiền chán.
Quân Phi Sắc nheo hai mắt lại, đột nhiên nhìn về phía Úy Tuệ đứng bên cạnh quầy.
Úy Tuệ đang trông mong nhìn Quân Tiên Nhi phía trước, ngầm tiếc nuối da mặt cô nương kia thật mỏng, không phải nàng nên cho nam nhân kia một cái tát, lại khóc nháo muốn phụ trách hay sao? Sao lại bỏ chạy rồi?
Trong lúc đang lắc đầu thở dài, ánh mắt của người nọ chợt phóng tới, khiến cho nàng không kịp tránh, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Ánh mắt người nọ thâm thúy, băng lãnh, còn có một cỗ lệ khí sơn vũ dục lai (giông tố sắp đến).
Úy Tuệ rụt cổ lại, vẻ mặt hơi tiếc nuối và bỉ ổi lúc trước biến đổi, bĩu môi hồng, lập tức giống như con nai ba bi, trong con ngươi ngập nước là mờ mịt, vô thố, lại vô tội, sau đó nhanh chóng cúi đầu, lặng lẽ đếm kiến, trong lòng lại tính toán, người này trừ phi mắt mọc sau mông (nguyên văn tg nhé, khụ), nếu không sẽ không biết chuyện gì phát sinh.
Nhưng, nàng lại có một cái tật cực kì nguy hiểm, làm chuyện xấu nhất định sẽ chột dạ đỏ mặt.
“Ngươi?”
Quân Phi Sắc liếc nàng, vừa mới mở miệng, một tiếng kêu lo lắng ngắt lời hắn.
“Tiểu thư, sao người lại ngồi xổm ở đây? Hại nô tỳ tìm hơn nửa ngày.” Đào Nhi bổ nhào qua, không biết cảm động hay nôn nóng mà đôi mắt hồng hồng.
Úy Tuệ vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng, nàng đang chuẩn bị giả trang thành thiếu nữ vô tri mà, Đào Nhi vừa kêu một tiếng liền lộ tẩy, quả nhiên, ánh mắt kia càng phát ra khó chịu muốn đâm người rồi.
“Quân tướng quân?” Tiêu Diễm chạy theo tới, sau khi thấy sắc mặt của Quân Phi Sắc, trong nháy mắt sắc mặt không tốt.
Lại nhìn tiếp, Úy Tuệ đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, Tiêu Diễm lập tức phát tác, chất vấn Quân Phi Sắc: “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi đã làm gì Tuệ muội muội?”
“Lời này ngươi nên hỏi nàng mới đúng, rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì?” Quân Phi Sắc lạnh nhạt nhìn lướt qua Úy Tuệ, cũng không giải thích gì thêm, mang theo Nhu Chỉ Lan muốn rời đi.
Tiêu Diễm ngăn hắn lại: “Không được đi, ngươi nói rõ ràng.”
“Khụ, Tiêu Diễm.” Úy Tuệ vội vàng đứng lên, kéo Tiêu Diễm: “Vừa rồi ta ngồi xổm ở đây là thắt dây giày, không có liên quan gì đến người ta.”
Sao Tiêu Diễm có thể tin tưởng lời nói dối kiểu này, hắn đau lòng nhìn nàng, nhưng vẫn nghe lời nhường đường.
“Tướng quân, cô nương kia là ai?” Lan Chỉ Nhu đi tới vài bước, lại quay đầu nhìn Úy Tuệ, cô nương này thật xinh đẹp, còn đẹp hơn tiểu tiên nữ Quân gia ba phần.
Sắc mặt Quân Phi Sắc không chút thay đổi: “Không biết.”
Không biết? Phía sau Úy Tuệ nghe thấy lời ấy, trong lòng lại giận dữ, dựa vào, ngày đó không nói một lời, trước mặt dân chúng trói nàng lại, lại nhốt nàng vào phòng củi hết một ngày, đói bụng một ngày, bây giờ lại làm như không có chuyện gì nói không biết?
Bên này, Tiêu Diễm nghe nói cũng căm tức, lại càng thêm đau lòng Úy Tuệ: “Muội nghe chưa? Hắn nói không biết muội.” Cho nên, Tuệ muội muội đừng quấn quít người ta nữa, ài, thì ra ngày đó nói với hắn là không thích Đại tướng quân, hoàn toàn là gạt hắn.
“Thật không biết, ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy hắn... Ài, bảo ta nói ra miệng như thế nào đây?” Úy Tuệ bĩu môi, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm tư thế oai hùng thẳng tắp của nam nhân phía trước, bên trong lóe lên sự giảo hoạt.
“Sao vậy?” Lập tức gợi lên lòng hiếu kỳ của Đào Nhi.
Úy Tuệ cố ý hừ lạnh, khinh thường nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, có vài người bên ngoài là hình dạng con người, nội tâm lại bẩn thỉu bỉ ổi.”
“Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì?” Đào Nhi gấp gáp.
Bàn tay nhỏ bé chỉ về phía trước, hô to một tiếng, gọn gàng linh hoạt: “Hắn sờ mông tiểu cô nương phía trước.”
Rầm - đột nhiên người ở xung quanh giống như bị làm ma pháp, mọi người dừng lại, ánh mắt đều kinh ngạc nhìn theo ngón tay Úy Tuệ, ổn định rơi vào trên người Quân Phi Sắc.
Lan Chỉ Nhu cũng bị giọng kêu to kia làm hoảng sợ, ngơ ngẩn nhìn Quân Phi Sắc, lại mờ mịt nhìn Quân Tiên Nhi đỏ mặt phía trước, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao tiểu cô nương đột nhiên khác thường rồi.
“Này, ngươi đừng nói lung tung.” Quân Tiên Nhi tỉnh lại, trước hết chỉ trích Úy Tuệ, mặc dù Phi Sắc ca ca nhất thời khó kìm lòng nổi, nhưng lúc đó hai người bọn họ chỉ thân mật một chút, sao có thể vị vạch trần trước dân chúng?
“Tiên Nhi, vừa rồi có người khinh bạc muội hả? Nói cho Nhị ca biết.” Vẻ mặt Quân Phi Sắc bình tĩnh hỏi.
Hai gò má Quân Tiên Nhi đỏ ửng, không dám nhìn mắt hắn: “Phi Sắc ca ca, muội không trách huynh.”
“A, đó không phải là Thần Võ Đại tướng quân sao?” Trong đám người có người nhận ra Quân Phi Sắc, rất nhanh, cũng có người nhận ra tiểu tiên nữ Quân gia, nhận ra Úy Tuệ.
Bởi vậy, nháy mắt tình thế nghịch chuyển, lúc trước dân chúng cho là có thể xem trận đùa giỡn phong hoa tuyết nguyệt, đảo mắt lại trở nên oán hận Úy Tuệ.
Ba người tỷ đệ Quân gia có danh tiếng rất tốt ở dân gian.
Quân gia Đại tiểu thư Quân Thi Âm, dung mạo như thiên tiên, tài hoa hơn người, hiền lương thục đức, là Quý phi có địa vị cao quý, năm năm vinh sủng không suy.
Quân gia Đại thiếu gia Quân Phi Sắc, thiếu niên anh tài, bình định phản loạn, xua Thác Lỗ, bảo vệ lãnh thổ, càng là anh hùng trong lòng dân chúng.
Quân gia Tam tiểu thư Quân Tiên Nhi, xinh đẹp ngọt ngào động lòng người, thích làm người khác vui vẻ, ngày lễ ngày tết, đặc biệt mang theo gia nô phân phát vật phẩm cho dân chúng, là cô nương đặc biệt chọc người yêu thích.
So sánh mà nói, Úy Tuệ là ác danh lan xa, ức hiếp dân chúng, sa hoa dâm đãng, thủy tính dương hoa (lẳng lơ).
Liên hệ với chuyện nàng dùng khổ nhục kế tiếp cận Đại tướng quân mấy ngày trước, hôm nay dân chúng thật hiển nhiên lên án nàng, lý giải nàng ác ý vu cáo hãm hại, không ăn được nho thì nói nho còn xanh.
Chỉ là, thủ đoạn của Úy Tuệ này cũng quá vụng về, muốn phá hư danh dự của Đại tướng quân, cũng phải chọn đối tượng cho tốt, nói Đại tướng quân sờ mông Tam tiểu thư? A phi, ở đâu ra ca ca làm vậy với muội muội chứ?
Dân chúng nghị luận khiến cho Úy Tuệ vừa bực vừa giận, nàng đâu biết tiểu cô nương kia và kẻ xấu kia là người một nhà? Mà còn, biểu hiện của nàng rõ ràng là thiếu nữ hoài xuân say mê hắn khiến đầu óc choáng váng.
“Thân ca ca thì sẽ không sao? Có người trời sanh biến thái thì sao?” Úy Tuệ không phục than thở.
Lòi này người khác không nghe thấy, nhưng trời sinh Quân Phi Sắc có nhĩ lực kinh người lại nghe thấy rõ ràng, trong con ngươi thâm thúy xao động ánh sáng u ám.
“Các vị hương thân, bỏ đi, ta nghĩ có lẽ vị cô nương này...” Nói đến đây, Quân Phi Sắc bất đắc dĩ cười: “Hẳn không phải cố ý, mọi người đừng so đo nữa.”
Nói xong, chắp tay với mọi người, dẫn hai nữ nhân rời đi.
Một phen muốn nói là lại thôi, khiến cho dân chúng càng thêm liên tưởng, càng thêm hèn mọn trừng mắt nhìn Úy Tuệ, nhìn đi, Đại tướng tuân thật khoan dung độ lượng, nếu gặp phải người khác bị vu tội như vậy, không biết sẽ thế nào nữa? Hừ, Úy gia Nhị tiểu thư khó ưa không biết xấu hổ, hết lần này đến lần khác quấy rầy Đại tướng quân, thấy Đại tướng quân bị quấn lấy mà cười bất đắc dĩ, bọn họ nhìn thấy cũng chua xót trong lòng.
Đột nhiên Úy Tuệ cảm thấy hàm răng rất ngứa, thầm hận trộm gà không được còn mất nắm gạo, sao lại là huynh muội? Bộ dạng không giống chút nào.
May mà đều sợ hãi tính tình tàn nhẫn của Úy Tuệ, người vây xem rất nhanh cũng tản đi, chỉ là, sau khi rời khỏi đây, chuyện hôm nay truyền đi không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.
Mà việc ngày hôm nay khó có được Tiêu Diễm không nói giúp nàng một câu, thật sự là quá nhiều vết xe đổ, hắn cũng muốn để cho nàng chịu khuất phục, buông tha cho nam nhân kia.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Trải qua chuyện này, Úy Tuệ giống như cà nhiễm sương (héo rũ).
Còn chưa kịp bước đi, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
“Nhị tiểu thư? Lục điện hạ?”
Tìm theo tiếng người, là người hầu Phúc Yên của Thái tử điện hạ.
Mà phía sau hắn có một đám người đang lững thững đi tới.
Trong này trừ bỏ Tiêu Dục, chủ tớ Diêu Ngữ Dong, còn có mấy công tử văn nhã và giai nhân xinh đẹp, còn có một nhân vật quen thuộc khiến cho Úy Tuệ muốn rớt tròng mắt.
Úy gia Đại tiểu thư, Úy Như Tuyết.
Danh Sách Chương: