"Huynh dẫn ta đến đây làm gì?" Úy Tuệ kỳ quái theo dõi hắn, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, toàn thân nàng run rẩy, nhịn không được ôm chặt hai tay: "Nơi này âm u quá, chúng ta đi nơi khác đi."
"Tuệ muội muội, muội sợ à?" Tiêu Diễm cực kỳ kinh ngạc, trước kia Úy Tuệ không sợ trời không sợ đất, huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên nàng tới nơi này, sao hiện tại lại có bộ dạng này, giống như rất xa lạ vậy.
"Không phải muội vẫn muốn vào trong nhìn thử sao? Hôm nay rảnh rỗi, ta bồi muội vào trong đó."
"Vào trong?" Nhìn cửa điện bị cỏ dại và mạng nhện quấn quanh, Úy Tuệ ác hàn: "Một cung điện bỏ hoang thì có cái gì đẹp để xem, nói không chừng bên trong còn ẩn giấu vô số oan hồn đấy. Huynh vào đi, cẩn thận oan hồn người ta bắt được huynh, để huynh giúp nàng giải oan. Đến lúc đó phiền chết huynh luôn."
"A." Tiêu Diễm cười lên: "Tuệ muội muội thật thích đùa. Ban ngày ban mặt thì sao có oan hồn được chứ? Chẳng lẽ, Tuệ muội muội thật sự sợ hãi?"
Bỗng nhiên, đại nam hài Tiêu Diễm sinh ra tâm tư khác thường.
"Tuệ muội muội, muội đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ muội."
Nói xong, hắn mất tự nhiên đặt tay lên vai nàng, lấy tư thế bảo vệ đối với nàng.
Khóe miệng Úy Tuệ giật giật, đập tay hắn: "Ai sợ chứ?"
Quả nhiên, bất kể hiện đại hay cổ đại thì kỹ sảo của nam hài theo đuổi nữ hài đều như vậy, nam hài ở hiện đại sẽ dẫn nữ hài đi xem phim kinh dị, nữ hài sợ thì nam hài lại vui vẻ, Tên Tiêu Diễm này thì khá hơn, mang nàng tới nhà ma, hừ, mặc dù nàng có hơi sợ nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt hắn.
"Không sợ?" Tiêu Diễm nhíu mày, hắn mới không tin đấy, vừa rồi rõ ràng nàng sợ run.
Úy Tuệ liếc xéo hắn một cái, hừ, dám hù dọa nàng? Vậy thì chờ xem, nàng đã luyện qua can đảm với Úy Như Tuyết dưới lòng đất, thấy qua các loại biến thái của lão bà Úy gia, một các phòng trống như vậy thì nàng sợ cái gì? Nàng không muốn ở lại chẳng qua là cảm thấy nơi này âm trầm đổ nát, không khí không tốt thôi.
Chỉ là, tiểu tử này dám hù dọa nàng, nàng cũng phải khiến hắn nếm thử lợi hại, hắc hắc.
"Không sợ." Úy Tuệ vỗ bộ ngực nhỏ, có vẻ như thật sự bị hắn kích thích: "Đi, chúng ta cùng đi vào, ai sợ ai chứ."
Tiểu đắc ý trong bụng Tiêu Diễm bị nghẹn lại, vội vàng đi bên cạnh nàng, vẫn lấy tư thế bảo vệ, thay nàng dọn dẹp cỏ dại bụi gai xung quanh: "Tuệ muội muội, coi chừng, trong bụi cỏ là nơi ẩn nấp tốt nhất của các loại rắn côn trùng, nhưng muội đừng sợ, có ta ở đây chúng nó sẽ không dám đến gần muội."
"A, thì ra huynh còn có tác dụng trừ tà xua trùng?" Úy Tuệ cười ha hả.
Tiêu Diễm lúng túng, chỉ là có thể trừ tà xua trùng thay Tuệ muội muội, hắn cũng vui lòng.
Đột nhiên, Úy Tuệ “a” một tiếng, Tiêu Diễm sửng sốt, chỉ cảm thấy cổ đau nhói, hắn đưa tay sờ cũng không sờ thấy gì.
Úy Tuệ lại sợ hãi kéo hắn chạy vào trong viện, kéo cổ áo của hắn, khẩn trương hỏi: "Cắn chỗ nào rồi? Có phải rất đau hay không?"
"Cái gì cắn?" Tiêu Diễm thấy bộ dáng khẩn trương của nàng cũng hoảng sợ, vừa rồi chỗ cổ xác thực đau đớn giống như kim châm, nhưng rất nhanh đã hết đau rồi.
"Kiến máu đấy." Ngón tay Úy Tuệ khẽ nhấn một cái vào cổ hắn, toàn thân Tiêu Diễm run lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đẩy đi: "Nhanh, nhanh đi Thái Y Viện tìm thái y giải độc cho huynh, nếu không, huynh sẽ thê thảm đấy. Huynh có biết kiến máu này lợi hại thế nào không? Bị nó cắn nhẹ một cái, nhẹ thì toàn thân tê liệt, nặng thì bỏ mạng đấy."
"Hả?" Tiêu Diễm bị nàng nói sửng sốt, vừa rồi hắn bị máu kiến mà nàng nói cắn sao?
"Còn hả cái gì mà hả? Huynh không muốn sống nữa à? Mau lên.." Úy Tuệ đẩy hắn đi, vừa không quên hù dọa: "Ta cho huynh biết, độc của kiến máu này bắt buộc phải được giải trừ trong vòng nửa canh giờ, nếu không, mặc dù sẽ không tê liệt cũng sẽ bán thân bất toại (liệt nửa người), đặc biệt ảnh hưởng tới chức năng kia đấy. Huynh còn không đi mau, chẳng lẽ tương lai huynh không muốn cưới vợ nữa hả?"
Tiêu Diễm kinh ngạc: "Tuệ muội muội, sao muội biết những thứ này?"
"Còn dài dòng nữa thì về sau huynh sẽ trở thành thái giám rồi." Úy Tuệ đá vào trên eo hắn.
Tiêu Diễm cũng bất chấp đau đớn, mặc kệ việc này có phải thật hay không, cẩn thận vẫn hơn, hay là đến Thái Y Viện nhìn một chút, vừa rồi trên cổ xác thực giống như là bị con kiến cắn một cái, đáng chết.
"Tuệ muội muội, muội trở về Ngự hoa viên trước…"
"Huynh đi nhanh lên, tự ta có thể chăm sóc mình." Úy Tuệ lo lắng thúc giục.
Tiêu Diễm nghiêm túc, cũng không dài dòng, vội vàng thi triển khinh công phi thân đi.
"Nhanh lên, nếu trì hoãn thì về sau huynh có thể không làm được nam nhân nữa đấy." Úy Tuệ vẫn còn không quên nhón chân, duỗi cô kêu về phía bóng dáng đã đi xa kia.
Đợi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất ở trước mắt, lúc này nàng mới hé miệng vui sướng cười ra tiếng.
Hắc, thấy ngu chưa? Hừ, dám hù dọa nàng, để cho hắn làm thái giám vài ngày.
Sau khi thực hiện được trò đùa dai, Úy Tuệ quay đầu nhìn cung điện tan hoang kia, lại run rẩy.
Hắc, từ xưa tới nay, loại địa phượng trong hoàng cung này có âm khí quá nặng, oan hồn cũng quá nhiều, ở lâu một khắc, trong lòng cũng không được tự nhiên, vẫn nên tranh thủ rời khỏi là tốt nhất.
Chỉ là, Úy Tuệ chạy chậm vài bước, đột nhiên không biết thứ gì, két một tiếng, lượn vòng trên đỉnh đầu nàng, móng vuốt sắc bén cào vào đầu nàng, dọa nàng ngồi xổm xuống đất, mặc dù da đầu không bị cào nát, nhưng toàn bộ tóc đều rối loạn.
Nhưng thứ kia vẫn không bỏ qua, bay vòng trở lại, một đôi móng bén nhọn vồ tới Úy Tuệ.
"Không phải chứ." Úy Tuệ kêu rên một tiếng, vừa lăn vừa bò trốn.
Nhưng thứ biết bay kia mang theo khí lưu mạnh mẽ bổ nhào về phía nàng, để cho nàng vừa mới đứng lên, cả người lại bị bổ nhào về phía trước.
Chỉ là, lần này lại không có ngã xuống mà là va vào trong ngực của một người nam nhân.
Tại sao nói là trong ngực của nam nhân? Bởi vì lồng ngực này rất quen thuộc, hương vị của nam nhân này nàng cũng rất quen thuộc.
"Ca." Úy Tuệ ôm eo nam nhân, gần như muốn khóc.
Úy Vân Kiệt một tay ôm nàng, tay kia tung chưởng phong sắc bén, hung ác đánh về phía con thú ăn mòn (chả biết con gì) đang vòng trở lại kia.
Một tiếng va chạm, con thú kia kêu thảm một tiếng, hóa thành vô số mảnh vụn, rơi xuống dưới chân Úy Tuệ.
"A." Máu của mảnh vụn còn văng tới trên chân Úy Tuệ, nàng sợ nhảy dựng lên, trực tiếp leo lên người Úy Vân Kiệt, hai tay hai chân ôm chặt người hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Úy Vân Kiệt trầm xuống, đưa tay muốn kéo nàng ra.
"Không cần." Úy Tuệ càng ôm chặt hơn, gần như muốn dính vào trên người hắn.
"Xuống." Úy Vân Kiệt nhíu chặt mày, đối với tư thế như bạch tuộc của nàng, mi tâm (giữa hai đầu lông mày) nhảy thình thịch.
Khuôn mặt khổ sở của Úy Tuệ liếc nhìn trên đất, lại vội vàng ngẩng đầu lên, bộ dạng tội nghiệp: "Trên đất đều là thi thể."
"Nó đã chết." Úy Vân Kiệt tức giận nhìn nàng, nhát gan như vậy mà vừa rồi còn hù dọa người khác? Tại sao lại không hù chết chính mình chứ?
Úy Tuệ lấy lòng nhìn hắn: "Ca, nơi này dày đặt quỷ khí, mùi khó ngửi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện nhé?"
"Xuống." Úy Vân Kiệt nói lại, đưa tay ôm eo nàng, đột nhiên kéo nàng từ trên người xuống.
Nhưng hai chân nàng vừa mới chạm đất, Úy Tuệ lại hét ầm lên, lại nhảy vào trong ngực hắn.
Đầu Úy Vân Kiệt đầy hắc tuyến.
"Không phải, ta sợ máu làm dơ giầy, ca, huynh làm chuyện tốt thì làm đến cùng đi." Úy Tuệ ôm hắn, làm nũng lấy lòng.
Úy Vân Kiệt liếc nàng: "Vậy ta nên ném muội cho chúng nó làm thức ăn, chúng nó đói bụng rất lâu rồi."
"Cái gì?" Úy Tuệ sững sốt, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu nổi lên gió lạnh, vừa ngẩng đầu, wow, hơn mười thú ăn mòn đang hợp lại, lao thẳng tới hai người bọn họ.
"Biến thái, chạy mau." (Đây là Tuệ tỷ gọi Kiệt ca là biến thái nhé, haha)
Nàng hô to một tiếng, bản năng rút đầu vào trong ngực của hắn.
"Muội kêu cái gì?" Úy Vân Kiệt lại nhấc cổ áo nàng lên, mắt thấy móng vuốt sắc nhọn kia sắp hạ xuống, Úy tuệ nhắm mắt lại, hô to: "Anh hùng, chạy mau."
"Anh hùng?" Úy Vân Kiệt buồn cười, lúc móng sắc của thú ăn mòn muốn hạ xuống thì đột nhiên ôm Úy Tuệ phi thân lên, mang theo nàng rơi vào trên nóc nhà cung điện bỏ hoang.
Úy Tuệ cảm giác bay bổng, vừa mở mắt, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi xuống từ trên nóc nhà, lại vội vàng ôm chặt hắn.
"Ca, huynh muốn làm gì?" Vẻ mặt nàng đưa đám nhìn hắn, chạy thì chạy đi, chạy lên nóc nhà để làm gì chứ? Nàng sợ độ cao có được hay không hả?
"A, ngắm cảnh." Úy Vân Kiệt trả lời cực kỳ lạnh nhạt.
Khuôn mặt Úy Tuệ giật giật: "Nơi này có phong cảnh gì đẹp chứ, chúng ta trở về thôi."
"Sao lại không đẹp?" Úy Vân Kiệt cúi đầu xuống nhìn nàng.
Úy Tuệ sững sốt, nháy mắt, vẻ mặt vô tội, sau đó ngón tay tùy ý chỉ chỉ: "Huynh xem, nơi này rách nát, còn có quái điểu, trừ bỏ dọa người ra thì còn cái gì đẹp để xem chứ?"
"Thật sao?" Úy Vân Kiệt hừ nhẹ một tiếng, đang lúc Úy Tuệ vội vàng gật đầu thì hắn chợt cúi đầu xuống để sát vào mặt nàng, vẻ mặt gần như hung ác: "Vậy mà muội vẫn theo Lục vương gia đến đây? Vừa rồi không phải muội và hắn chơi rất vui vẻ sao?"
"Hả?" Trái tim nhỏ bé của Úy Tuệ co rụt lại, bị ánh mắt nghiêm nghị còn có giọng nói lạnh buốt của hắn hù dọa.
"A, ca, không phải huynh vẫn đi theo ta chứ?"
Ánh mắt Úy Vân Kiệt lạnh lẽo, xoay người muốn đi, dọa Úy Tuệ vội vàng túm chặt hắn, có lẽ bước chân quýnh lên, khiến mấy miếng ngói xanh rơi xuống bể nát.
"Híc." Tinh thần nàng nhoáng lên, không khỏi càng túm chặt vạt áo trước ngực Úy Vân Kiệt: "Ca, ta sai rồi, không phải là huynh cố ý theo ta. Dẫn ta đi đi, nơi này quá dọa người, ta sợ độ cao. Ưm, nôn…"
Nhìn xuống một cái, Úy Tuệ choáng váng, dứt khoát, thân thể mềm nhũn, cả người dựa vào trong ngực hắn.
Hừ, cũng không tin nàng đã hôn mê mà hắn có thể vứt nàng xuống mặc kệ nàng?
Nhìn lông mi dài khẽ rung động, khóe môi Úy Vân Kiệt khẽ nhếch: "Thật phiền phức, nhưng ta cũng sẽ không ôm muội, nếu muốn ta mang muội đi vậy thì tự mình leo lên."
Úy Tuệ vừa định làm theo lời hắn nói, nhưng nghĩ lại mình vừa mở mắt thì không phải lộ tẩy sao, vội vàng nhắm chặt mắt lại.
"Ta đếm ba tiếng, muội còn không tỉnh thì ta sẽ đi trước." Úy Vân Kiệt thấp giọng đếm: "Một, "
"Hai." Úy Tuệ nổi giận thay hắn đếm, ngược lại đưa tay ôm chặt hắn: "Như vậy được chưa?"
"Chân đâu?" Úy Vân Kiệt cúi đầu nhìn nàng.
Úy Tuệ sững sốt, chợt nhảy lên, hai chân quấn trên eo hắn.
"Dạ, như vậy?"
"Ôm chặt." Một tay Úy Vân Kiệt nâng mông nàng, cả người phi thân ra ngoài.
Mông Úy Tuệ bị móng vuốt đặt lên khiến cho toàn thân cứng đờ, vừa muốn nhé tránh, không ngờ hắn lại bay ra ngoài, dọa nàng chỉ lo ôm chặt hắn, chỉ cần không té xuống, cái khác thì hơi đâu lo lắng.
Danh Sách Chương: