"Thật bị đánh?"
"Nếu không huynh nghĩ sao?" Vậy mà tưởng rằng giả, lại còn nhéo khuôn mặt đang bị thương của nàng, không có nhân tính à?
Khóe mắt Úy Vân Kiệt giật giật: "Hiếm lạ, vị hiệp sĩ nào đánh muội thành đức hạnh này?"
"..." Mi tâm Úy Tuệ nhảy lên: "Huynh đây là… Vui sướng khi người gặp họa?"
"Suỵt." Úy Vân Kiệt xấu xa nhếch môi: "Khiêm tốn một chút, bị người đánh thành đầu heo lại còn lớn tiếng như vậy? Đi đi đi, hai ta không biết nhau."
Nói xong, bàn tay to vung lên, đẩy Úy Tuệ ra, dẫn cả đám quần là áo lượt chuẩn bị tiến vào Túy Tiên lâu uống rượu.
Còn chưa đi được hai bước, chỉ thấy Minh Nguyệt và mấy nha hoàn cõng Quân Tiên Nhi đang khóc sướt mướt từ bên trong đi ra.
Úy Vân Kiệt không khỏi quay đầu lại, cổ quái nhìn Úy Tuệ: "Không phải là mấy người đó chứ?"
"Huynh đi, hai ta không biết nhau." Úy Tuệ ghét bỏ liếc hắn.
Ngược lại Úy Vân Kiệt cười càng thêm yêu nghiệt, phân phó mấy soái ca bên cạnh: "Mấy người các ngươi đưa hai muội tử này hồi phủ, một lát trở lại uống rượu."
"Lão đại, huynh thì sao?" Mấy người nhìn Lục Vô Song và Liễu Y Y, bị thương không nhìn rõ diện mạo thật, đều có vẻ mặt ghét bỏ.
Chọc hai người này giận dễ sợ, đồng thanh nói: "Không cần."
Úy Vân Kiệt liếc mấy nam nhân kia một cái: "Đưa, có rượu uống, không đưa, quả đấm hầu hạ."
"A." Vẻ mặt mấy người đau khổ: "Lão đại, vậy huynh làm gì?"
"Không thấy muội tử của gia thành đầu heo sao? Đương nhiên gia muốn phụ trách đưa nàng về nhà." Úy Vân Kiệt cười đi về phía Úy Tuệ.
Úy Tuệ lạnh đến buồn nôn, né sang bên cạnh: "Huynh muốn thế nào? Hai ta không quen."
Đây là lời thật.
"Muội tử, đừng trốn, về nhà với ca." Úy Vân Kiệt duỗi cánh tay dài ra, ôm nàng vào trong ngực, một mùi thơm dịu dễ ngửi bay vào trong chóp mũi, Úy Tuệ mơ màng, hình như lại muốn say.
"Này." Đang sững sờ, Úy Vân Kiệt khẽ khom người, ôm ngang eo nàng bế lên.
Bế Công chúa, Úy Tuệ càng choáng váng, hai tay chống trên ngực hắn, giật mình trừng mắt hắn: "Huynh làm gì thế?"
"Đứng cũng không vững, dài dòng cái gì?" Úy Vân Kiệt trực tiếp bỏ lại mọi người, mang nàng lên một chiếc xe ngựa.
Ngồi xong, nhìn Úy Vân Kiệt trước mặt, Úy Tuệ vẫn hơi hốt hoảng: "Huynh sẽ tốt bụng như thế? Vừa rồi không phải chê ta mất mặt sao?"
Úy Vân Kiệt nghiêng dựa vào bên cửa sổ, một cái cánh tay thoải mái gác lên cửa sổ, ánh mắt tà tứ nhìn nàng chằm chằm, khóe môi gợi lên nụ cười mị hoặc tự nhiên.
Cười hai tiếng trầm thấp, lúc này hắn mới mở miệng: "Muội bị đánh, tốt xấu gì cũng còn có thể cười ra tiếng, không giống người khác, bị đánh khóc sướt mướt, còn được người cõng về. So ra, muội cũng không quá mất mặt."
"Hắc hắc." Úy Tuệ đang đắc ý, đột nhiên ý thức được lời hắn không đúng, lập tức lông mày dựng đứng: "Huynh ghét bỏ ta mất mặt."
"Đây là chuyện cực kì rõ ràng, ta nói này, khuôn mặt này của muội…" Úy Vân Kiệt nói tới chỗ này, khẽ nhướn mi, ý tứ rất rõ ràng.
Bị người đánh mặt mũi bầm dập, có thể không mất mặt sao?
Úy Tuệ mím mím môi, âm thầm khinh bỉ yêu nghiệt này một phen, hừ, không phải ca của nàng sao? Thấy muội muội bị người đánh thành như vậy, không phải nên lôi kéo nàng tìm Quân Tiên Nhi báo thù sao? Ở đây nói lời châm chọc…
"Cho." Đột nhiên hắn đưa cho nàng một hộp nhỏ tinh xảo, mơ hồ có một mùi khác thường xộc vào mũi.
"Cái gì?" Úy Tuệ giương mắt hỏi, trong giọng nói còn kèm theo vẻ bất mãn.
"Có thể đánh muội tử của Thần Võ Đại tướng quân khóc chạy về nhà, đây là ca thưởng cho muội." Úy Vân Kiệt dứt khoát mở hộp ra, tức thì một mùi thơm mát lạnh khiến cho tinh thần người ta rung động.
Úy Tuệ nhìn chằm chằm chất lỏng trắng sữa trong hộp: "Đây là cái gì?"
Úy Vân Kiệt không trả lời, chỉ là, dùng đầu ngón út quết một ít, bôi vào trên mặt nàng.
Úy Tuệ sợ hãi lui về sau, bốp một tiếng đụng đầu vào trên vách xe, choáng váng.
"Ngu ngốc." Úy Vân Kiệt lấn người đến, một tay nắm lỗ tai của nàng, một tay bá đạo vẽ loạn chất lỏng lên vết thương trên mặt nàng.
"Ahhh, đau." Úy Tuệ kêu to, yêu nghiệt này cho rằng mặt nàng làm bằng sắt à? Dùng nhiều sức như vậy?
"Ừ, trở về tự mình bôi. Ba ngày sau, bảo đảm trên mặt muội không có một cái sẹo nào, làn da còn có thể đẹp hơn trước kia nữa." Úy Vân Kiệt khinh bỉ vẻ mặt không phân biệt tốt xấu của nàng.
"Thật?" Quả nhiên, nghe lời ấy, vẻ mặt Úy Tuệ vui vẻ, cất kỹ cái hộp nhỏ, ngược lại nhìn hắn.
Dung nhan tuyệt mỹ, làn da không tì vết, ngay cả nữ tử cũng không bằng.
"Có phải huynh cũng dùng thứ này hay không? Làn da đẹp như vậy, nữ nhân nhìn thấy đều ghen tị mà." Được đồ tốt, Úy Tuệ thật lòng khen ngợi.
Úy Vân Kiệt đùa cợt nhìn nàng: "Muội cho rằng người nào cũng giống như muội?"
"Có ý tứ gì?" Úy Tuệ kinh ngạc, nhưng rất nhanh nghĩ đến, lúc vừa mới xuyên qua, bộ dạng của nguyên chủ, cả ngày tơ lụa, trang sức, mà con trên gương mặt kia cũng bị vẽ loạn không ra hình dạng.
"Hắc hắc. Không phải trước kia không hiểu chuyện sao? Hiện tại ta đã biết, bản tiểu thư trời sinh lệ chất, mới không cần những thứ phấn son trang sức đó."
Úy Vân Kiệt liếc nàng, con ngươi tối dần, nha đầu này xác thực không giống.
Chỉ là, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, hỏi: "Tại sao đột nhiên lại yêu thích Thượng Quan quản gia rồi hả?"
"Sặc ——" Có cần hỏi trực tiếp như vậy không?
"Thế nào?" Úy Vân Kiệt nhìn vẻ mặt vặn vẹo của nàng, khẽ cong môi, cười cười: "Đây cũng không giống như diễn xuất của muội. Nhưng mà từ Thái tử đến Thượng Quan quản gia, khoảng cách quá lớn, chỉ sợ người trong nhà trong một lúc sẽ không chấp nhận."
"Người nào, ai nói ta yêu thích hắn hả?" Úy Tuệ có chút chột dạ.
"Không có sao?" Úy Vân Kiệt vân đạm phong khinh hỏi.
Ngược lại Úy Tuệ hấp tấp rống lên: "Dĩ nhiên không có, ta chỉ là không có việc gì đi thăm Nhạc Nhi mà thôi."
"Ca chỉ là tùy tiện hỏi thôi, nhìn muội gấp gáp này." Hắn hừ nhẹ cười, bộ dáng hờ hững khiến trong lòng Úy Tuệ phát hỏa.
Tùy tiện hỏi? Vừa rồi vẻ mặt giọng điệu rõ ràng không giống.
Úy Tuệ mở to mắt, quyết tâm không nhìn khuôn mặt chọc người tức giận.
Nhưng an tĩnh một lúc, giọng nói Úy Vân Kiệt lại bay vào trong tai.
"Muội tử, mấy ngày này, muội có thể nhịn xuống không đến chỗ Thái tử, ca rất vui mừng."
"Vì sao?" Úy Tuệ lại hiếu kỳ ngẩng đầu.
Trong con ngươi đen sáng tỏ của Úy Vân Kiệt thoáng qua sự bén nhọn: "Ca không cần nghe những lời ong tiếng ve nữa."
"Lời ong tiếng ve gì?" Úy Tuệ hỏi.
Úy Vân Kiệt nhíu nhíu mày, đột nhiên nghiêng thân thể, để sát vào mặt của nàng: "Có một muội muội háo sắc, muội nói lỗ tai ca ca còn có thể nghe thấy cái gì tốt chứ?"
"Nói bậy, người nào háo sắc hả? Bọn hắn mới háo sắc, cả nhà bọn hắn đều háo sắc." Nếu không thì sao mỗi ngày không có chuyện gì, chỉ nhìn những chuyện hư hỏng của nàng thôi.
Nhìn bộ dáng nảy sinh ác độc của nàng, Úy Vân Kiệt cười trầm thấp, nhẹ thàng thở dài: "Nói đến, muội cũng là đứa không có tiền đồ, trong nhà có một ca ca xinh đẹp giống như thiên thần, ánh mắt của muội chỉ ngắm những loại mặt hàng kém chất lượng, thật sự mất mặt xấu hổ, cũng khó trách bị người ta nói."
(Tấn công đi anh)