Nhưng mọi thứ ở nơi này đều chứng tỏ, ít nhất một phút đồng hồ trước, nơi này có người, dạ minh châu rực rỡ vẫn lập lòe như cũ trong tẩm điện xa hoa, chăn vẫn còn hơi ấm, nước tắm vẫn còn ấm, trên bàn còn nửa ly trà đang bốc hơi nóng.
Trừ thi thể khô héo già nua của Diêu Ngữ Dong trên mặt đất lạnh lẽo ra.
"Lại để cho tên cẩu tặc đó chạy thoát." Bách Lý Tuấn Dật không cam lòng nghiến răng.
Tiêu Diễm tức giận không biết như thế nào cho tốt, liếc nhìn thi thể trên đất, mắt đỏ như sắp chảy máu: "Chúng ta đuổi theo, coi như bọn họ có chạy trốn tới chân trời góc biển, Bổn vương cũng phải đào cho ra bọn họ."
"Vô dụng, tiểu gia theo chân bọn họ không chỉ đánh với nhau một lần, người kia cực kì giảo hoạt, không chỉ có một hang ổ này. Lần này, sở dĩ chúng ta có thể tìm được nơi này, hoàn toàn là bởi vì có Quỷ phản bội bọn họ."
Bách Lý Tuấn Dật buồn bực nói, kỳ thật lần đó cũng là cơ duyên xảo hợp, hắn trở về từ phương Bắc, trên đường cứu một huyết nhân (cả người đầy máu) bị người đuổi giết.
Về sau mới biết được, người này là nhân vật sát thủ hạng Quỷ của Viêm Môn, Quỷ Nhất.
Bởi vì bất mãn Môn chủ rất nhiều việc nên dẫn theo thuộc hạ tâm phúc, thừa dịp lúc Môn chủ luyện công đánh lén.
Môn chủ Viêm Môn tẩu hỏa nhập ma, nội thương nghiêm trọng, nhưng bản lĩnh của hắn lợi hại hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Mười hai người mang danh hiệu sát thủ Quỷ, chỉ còn lại một mình hắn may mắn trốn thoát.
Hắn giao lệnh bài cho Bách Lý Tuấn Dật, cầu xin một con đường sống.
Bách Lý Tuấn Dật lại đưa vật này cho Tiêu Dục, hòng trợ giúp hắn cùng nhau tiêu diệt kẻ tà môn ngoại đạo làm hại thế nhân này.
Nhưng, hiển nhiên kế hoạch lại thất bại.
"Vậy làm sao bây giờ? Tuệ muội muội vẫn còn ở trên tay bọn hắn, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ. . . " Nhìn thi thể trên đất, Tiêu Diễm không dám tưởng tượng kết cục của Úy Tuệ, chỉ liếc nhìn Tiêu Dục, lạnh lùng nói: "Tứ ca, Tuệ muội muội đối với huynh thế nào huynh cũng biết, hôm nay, nàng bị kẻ xấu bắt đi, sống chết không rõ. Huynh quản hay là mặc kệ? Nếu như huynh mặc kệ, đệ… đệ đi một mình."
"Trở lại." Tiêu Dục gọi hắn lại: "Một mình đệ? Đệ đi đâu mà tìm? Nếu Viêm Môn dễ tìm như vậy, triều đình cần gì tốn mấy chục năm cũng không tiêu diệt được nó?"
"Vậy huynh nói nên làm gì bây giờ?" Tiêu Diễm nóng lòng như lửa đốt, sắp khóc rồi.
Quân Tiên Nhi thấy hắn như thế, không hiểu bĩu môi: "Úy Nhị tiểu thư kia có gì tốt? Đáng để ngươi như vậy?"
"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Tiêu Diễm đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nàng ta.
Quân Tiên Nhi bị dọa vội trốn sau lưng Quân Phi Sắc, cũng trừng mắt nhìn hắn, vẫn không phục nói: "Ta vốn nói thật nha, nói Úy Nhị tiểu thư là kẻ phá hoại. Đây cũng coi như là báo ứng."
"Ngươi?" Tiêu Diễm tức giận giơ tay lên muốn đánh nàng.
Quân Tiên Nhi sợ rúc đầu ra sau lưng Quân Phi Sắc.
"Lục Hoàng tử, Tiên Nhi cô nương cũng là sợ ngươi sốt ruột tức giận, ngươi đừng để ý." Thấy sắc mặt Quân Phi Sắc yên lặng giống như hồn bay lên trời, hoàn toàn không để ý đến muội muội thiếu chút nữa bị người đánh, Lan Chỉ Nhu vội ra mặt hoà giải.
Tiêu Dục nhìn về phía Quân Phi Sắc: "Quân tướng quân, có ý kiến gì không?"
Con ngươi thâm thúy của Quân Phi Sắc nhìn chằm chằm chiếc giường bên cửa sổ, ánh mắt lóe lên: "Dựa vào ý kiến đó, Úy Nhị tiểu thư sẽ không có chuyện gì."
"Làm sao ngươi kết luận thế?" Ánh mắt Tiêu Diễm phát sáng, vui mừng tiến lên, đưa tay nắm lấy tay áo của Quân Phi Sắc.
Trong nháy mắt dung nhan tuyệt mỹ của Quân Phi Sắc cương cứng, chọc Tiêu Diễm lúng túng, vội buông tay nhận lỗi: "Quân tướng quân thứ tội, Bổn vương cũng chỉ nóngvội."
"Đúng vậy, xin Quân tướng quân chỉ giáo." Tiêu Dục cũng tò mò vì sao Quân Phi Sắc cũng nói như vậy.
Quân Phi Sắc nhướng nhướng mi: "Các ngươi chẳng lẽ quên Úy gia Đại tiểu thư."
"Như Tuyết?"
"Kẻ ngốc?"
Hai huynh đệ Tiêu Dục và Tiêu Diễm trăm miệng một lời.
"Đúng." Quân Phi Sắc gật đầu.
Đôi mắt Tiêu Dục sâu sắc thêm mấy phần.
"Có quan hệ gì với nàng ta?" Tiêu Diễm vẫn không hiểu.
Khóe môi Quân Phi Sắc khẽ nhếch, cũng không nói rõ nguyên nhân trong đó, chỉ nói: "Nếu như Lục Hoàng tử gấp gáp, không bằng đi Úy gia nhìn thử, nói không chừng Úy Nhị tiểu thư đã trở về nhà."
"Thật sự?" Tiêu Diễm nửa tin nửa ngờ.
Quân Phi Sắc gật đầu, Tiêu Diễm lập tức tựa như một cơn gió chạy mất, ngay cả tạm biệt cũng không kịp nói với mọi người.
Mọi người ngạc nhiên, cũng may trong lòng mọi người đều có chuyện khác, cũng không có ai để ý tới hắn.
Tiêu Diễm không có ở đây, bọn họ thiếu mất một người làm phiền rồi.
"Còn biết sào huyệt nào khác của Viêm Môn không?" Tiêu Dục hỏi, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, Quỷ vừa nói, Môn chủ Viêm Môn tẩu hỏa nhập ma, bị nội thương, mà nữ tử trên đất rõ ràng cho thấy bị người mang ra luyện tà công cho tới chết, lại liên hệ với chuyện gần đây mấy nữ tử trong kinh thành mất tích một cách kì quái, hắn cho rằng đây đều do Viêm Môn gây nên, vì trợ giúp Môn chủ kia tu luyện tà công, cho nên, bọn họ phải thừa dịp thương thế của hắn chưa lành, tà công chưa luyện thành mà tìm được hắn.
Bách Lý Tuấn Dật lắc đầu: "Nội bộ của bọn hắn cực kỳ nghiêm ngặt, coi như người mình cũng không hiểu rõ ràng."
Tiêu Dục ngưng mi, nhìn Quân Phi Sắc.
Nhưng vẻ mặt của Quân Phi Sắc vân đạm phong khinh, vốn những chuyện này cũng không do hắn quản, đêm nay có thể cùng với tới đây, còn không phải là vì. . . (hô hô, vì ai)
Vì cái gì? Hắn cũng không hiểu, giống như là tận mắt thấy hình ảnh tiểu cô nương kia bị người đánh ngất, có chút không đành lòng?
Hoặc là, không ưa nhìn nàng giả ngây giả dại đùa bỡn chút thông minh, muốn tự mình tới đây nhìn nàng nhếch nhác?
Chỉ là, không nhìn thấy nàng ở đây, cũng có chút thất vọng.
——
Bên kia, Úy Như Tuyết khiêng Úy Tuệ, khó khăn rời khỏi tòa nhà giống như mê cung này.
Sau khi đi ra, phát hiện bốn phía là một nơi hoang dã, tức thì khiến cho lòng người sinh ớn lạnh, Úy Như Tuyết có cảm giác đi vào Liêu Trai.
Lúc này bên tai vang lên tiếng “Ưm” lành lạnh của nữ hài, càng cảm thấy quỷ dị. (haha, đôi khi cảm thấy Tuyết tỷ khá đáng yêu)
Kỳ thật tới nơi hoang dã này, bị gió lạnh thổi tới, đầu óc Úy Tuệ dần dần tỉnh táo lại, vừa mở mắt, trong mắt tối đen, sợ hãi đến tim căng thẳng, nhất là cả người lơ lửng trên không, lại còn đang di chuyển, càng khiến cho nàng sợ hãi gần như tiểu ra quần.
"Má ơi, có quỷ."
"Quỷ cái đầu ngươi." Biết nha đầu trên vai tỉnh lại, Úy Như Tuyết không khách khí ném nàng tới trên một sườn dốc.
Chăn rơi ra, y phục ít ỏi khiến Úy Tuệ bị lạnh toàn thân nổi da gà, vội vàng quấn chăn lại, bình tĩnh nhìn lên, người bên cạnh đúng là Úy Như Tuyết, không khỏi nổi giận đùng đùng, đứng lên, nhấc chân đá tới Úy Như Tuyết.
"Ta thấy lòng dạ của ngươi hỏng rồi. Bản tiểu thư đắc tội ngươi lúc nào, thế nhưng ném ta vào trong ổ của thích khác?"
Chỉ là, nàng nói lời hung ác, một đá kia lại thật sự không có lực, hơn nữa trên người quấn chăn, rất không linh hoạt, không đạp được người, ngược lại chính mình lại bị trượt chân.
Mà từ đầu tới cuối, Úy Như Tuyết chỉ yên ổn ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nhìn nàng bận rộn một hồi, không vùng vẫy ra được, không khỏi nhíu mày.
"Nhanh gọi ra đi? Nếu không hai chúng ta ai cũng đừng nghĩ trở về."
"Hả? Gọi cái gì?" Úy Tuệ quấn chăn ngồi trên mặt đất, nghi ngờ hỏi.
Úy Như Tuyết cười lạnh: "Ngươi không phải Nhị tiểu thư, ta cũng không phải Đại tiểu thư. Ngươi biết ta từ đâu tới đây, ta cũng biết rõ ngươi từ đâu tới đây. Cho nên, hai ta không cần thiết giả bộ nữa. Ngươi lấy vật đó ra, hai ta cùng nhau trở về."
Những lời phía trước, Úy Tuệ nghe còn gật đầu, sát thủ tỷ tỷ quả nhiên là người thông minh, nhanh như vậy đã biết nàng cũng là xuyên qua, nàng chỉ là đọc sách mới biết trước mọi chuyện, nếu không nàng mới không biết được đấy.
Nhưng câu nói kế tiếp của nàng ta là có ý gì?
"Ngươi kêu ta lấy đồ gì ra? Trở về? Là trở về hiện đại?" Nháy mắt đôi mắt Úy Tuệ sáng lên.