Vân Phượng Kiều ngơ ngẩn, chuyện hỏi người khác giấy súc này mà Úy Tuệ cũng làm ra được? Không ngại mất mặt sao?
"Không có?" Thấy nàng không nói, Úy Tuệ thoáng ngưng mi: "Vậy làm sao bây giờ? Ta rất gấp, không bằng, Vân biểu tỷ, ngươi giúp ta lấy ít giấy súc tới đây. Ta đến nhà xí trong vườn."
"Hả?" Vân Phượng Kiều lại ngây người, coi nàng như nha hoàn sao? Giúp nàng ta lấy giấy súc?
Lại nói, không phải nàng có hai nha hoàn đi theo sao?
Vân Phượng Kiều không khỏi nhìn về phía Đào Nhi và Hỉ Nhi phía sau, nhưng không ngờ hai nha đầu này một người ngẩng đầu nhìn trời, một người cúi đầu nhìn đất, người nào cũng không quan tâm đến nàng.
Trong lòng Úy Tuệ cười thầm, chợt đưa tay lấy lại cái khay trong tay nàng ta, quay đầu phân phó: "Đào Nhi, hai người các ngươi mau mang xiêm y của Hoàng hậu nương nương ban thưởng trở về, ta muốn đi nhà xí, mang theo cái này không phải quá bất kính sao?"
"Vâng" Hỉ Nhi Đào Nhi vội vàng đi tới cầm xiêm y rời đi.
Bên này, Úy Tuệ lại thúc giục Vân Phượng Kiều: "Vân biểu tỷ, ngươi nhanh đi lấy giấy súc giúp ta, ta không nhịn được nữa rồi."
Nói xong ôm bụng, vội vàng chạy vào trong vườn.
Vân Phượng Kiều ngơ ngẩn tại chỗ, ngổn ngang trong gió, nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư, thường ngày coi như đi tiểu cũng có nha hoàn bên cạnh hầu hạ, hôm nay lại để cho nàng lấy giấy súc cho người khác, lại còn đưa đến nhà xí bẩn thỉu?
Úy Tuệ chạy nhanh vào trong vườn, trốn sau một cây đại thụ, sau đó nhìn bộ dạng buồn nôn của Vân Phượng Kiều, che miệng cười trộm.
Hắc hắc, tiểu biểu tỷ thật sự dối trá làm kiêu mà, mỗi lần nói chuyện với nàng ta đều khiến cho toàn thân nàng khó chịu, hơn nữa với ánh mắt đó của nàng ta, ai da, cho dù muốn tính kế người khác cũng đừng biểu hiện rõ ràng như thế chứ, thật nghĩ nàng ngốc à.
Phải ha, nghĩ lại, Úy lão yêu bà đứng đầu đám người cũng không phải xem nguyên chủ Úy Tuệ như kẻ ngốc sao?
Cũng không biết Vân Phượng Kiều có thể lấy giấy súc tới nhà xí hay không nữa?
Nếu không lấy, mình tự có biện pháp đối phó nàng.
Nếu lấy, hắc hắc, mình cũng có biện pháp đối phó nàng. (Nói tóm lại là dù thế nào cũng ko tha người ta à?)
Mắt thấy Vân Phượng Kiều buồn bực giậm chân, trong miệng không biết mắng câu gì, sau đó quay người trở về, rốt cuộc Úy Tuệ cười ra tiếng.
Nàng chờ ở đây.
Vừa mới xoay người, muốn dựa lưng vào thân cây nghỉ tạm một lúc, không ngờ trước mắt xuất hiện một người, dọa trái tim nàng mạnh mẽ nhảy dựng.
"Ôi." Úy Tuệ vỗ ngực, hung ác trừng mắt nhìn Úy Vân Kiệt đang cười như không cười, giận dễ sợ.
"Huynh không biết phát ra âm thanh à?"
Người dọa người sẽ hù chết người đó.
"Làm chuyện gì trái lương tâm à?" Úy Vân Kiệt cúi đầu, để sát vào khuôn mặt nàng, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
Bị người nhìn như vậy, Úy Tuệ cực kỳ không được tự nhiên ngửa ra sau, thân thể dựa vào thân cây, không còn chỗ lui, không hiểu sao tim lại đập nhanh.
"Việc… Việc gì trái lương tâm chứ?" Nàng chột dạ có chút cà lăm.
"Không có làm, muội chột dạ làm gì?" Nàng lui về phía sau, Úy Vân Kiệt lấn tới gần, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ nàng.
"Này." Hơi thở nam tính quẩn quanh chóp mũi, Úy Tuệ choáng váng, nổi lên hai rặng mây đỏ bên gò má, ngay cả bên tai cũng muốn rỉ máu.
Ông trời, mặc dù sống ở hiện đại hai mươi lăm năm, nhưng trừ lúc ở nhà trẻ nam nữ không kiêng dè chơi chung một chỗ ra, ngày sau nàng chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân ở gần như vậy.
Dĩ nhiên anh em tốt cãi nhau ầm ĩ thì không tính, bởi vì khi đó người ta không xem nàng như nữ nhân, mà nàng cũng không lúng túng như lúc này.
Nhưng lúc này nàng thật sự rất xấu hổ.
"Có thể đừng đứng gần như vậy hay không? Nóng quá ."
"Nóng?" Úy Vân Kiệt buồn cười nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, không nhịn được đưa tay sờ lên: "Quả thật rất nóng."
Úy Tuệ cứng đờ, hắn đang làm gì vậy? Sờ mặt nàng?
"Còn chưa lấy ra?"
Ngón tay của hắn thật sự khác xa khuôn mặt của hắn, lòng ngón tay hình như có vết chai thật dày, xoa trên mặt nàng khiến ngứa ngứa lại có chút đau đớn.
"Cái gì?" Úy Vân Kiệt giả bộ hồ đồ, một tay chống đỡ tại thân cây trên đỉnh đầu nàng, tay kia vỗ nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Tư thế như vậy với Vân Phượng Kiều đứng ở phía xa mà nói, mập mờ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thân hình nam nhân rất cao, không thể không cúi xuống, một tay hắn phủ lên khuôn mặt nữ hài, hơi cúi đầu, thâm tình đưa mắt nhìn, dường như ngay sau đó sẽ hạ xuống nụ hôn vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt.
Ngay lúc Vân Phượng Kiều hoảng sợ, lại thấy Úy Tuệ buồn bực kêu một tiếng, đẩy tay nam tử ra.
"Bảo huynh lấy tay ra đó."
"Đúng là nha đầu thô lỗ." Úy Vân Kiệt xoa xoa cổ tay, cười tà tứ liếc nhìn nàng.
Bị đôi mắt sâu thẫm này liếc nhìn, Úy Tuệ chỉ cảm thấy trong ngực có con nai đang chạy loạn.
Vội vàng ở trong lòng niệm nhanh mấy câu: A di đà phật, sắc tức là không, không tức là sắc.
Huống chi người này là ca ca.
Mở to mắt, không ngờ Úy Tuệ nhìn thấy Vân Phượng Kiều cách đó không xa, nhìn bộ dạng hoảng sợ của nàng ta cũng biết nàng ta hiểu lầm cái gì.
Vội đẩy Úy Vân Kiệt, Úy Tuệ đi tới chỗ Vân Phượng Kiều.
"Vân biểu tỷ, lấy giấy súc rồi hả?" Vẻ mặt nàng như thường, không có một chút không được tự nhiên nào.
Ngược lại cho rằng đầu óc cô nương Vân Phượng Kiều này nghĩ quá nhiều, mặc dù vừa rồi có chút không ổn nhưng nàng và Úy Vân Kiệt là huynh muội, dù thế nào cũng không thể suy nghĩ lệch lạc được.
Nhưng Úy Tuệ lại không biết, cổ đại bảo thủ, nhưng cũng rối loạn, tỷ muội có thể lấy chung một chồng, thúc (chú) cháu có thể cùng cưới một thê, thậm chí có chút man rợ là con cưới kế mẫu (mẹ kế).
Cho nên, huynh muội…
Điều này ở trong mắt Vân Phượng Kiều hoàn toàn có khả năng, dù sao Úy Vân Kiệt còn có tính nết háo sắc, còn Úy Tuệ là một đứa ngu ngốc không biết điều.
Nếu hai người này thật sự làm chuyện xấu xa, cũng không phải hoàn toàn không thể nào.
Cũng gần như trong nháy mắt, Vân Phượng Kiều hối hận đến tím ruột, trước khi nàng ta nhìn thấy thì nên trốn đi, hoặc là kêu lên, đưa những người khác tới xem.
Như thế, trong lúc đó dù cho huynh muội này không có loại chuyện xấu xa kia nhưng truyền ra ngoài cũng có thể phá hủy thanh danh.
Sao nàng lại ngốc đứng ở cả buổi ở đây vậy chứ?
"Vân biểu tỷ?" Thấy nàng nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Úy Tuệ đột nhiên đưa tay vỗ mạnh vào trán nàng.
Thiếu chút nữa vỗ ngã Vân Phượng Kiều, khó khăn tỉnh táo lại, đầu óc lại ong ong lên.
"Tuệ muội muội?"
"Ưm." Úy Tuệ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vân biểu tỷ, vừa rồi ngươi làm sao vậy? Cử chỉ giống như điên rồ làm ta sợ muốn chết, may nhờ ta vỗ một cái đánh ngươi tỉnh lại."
Cái trán Vân Phượng Kiều còn rất đau, trong lòng hận nàng nhưng trên mặt vẫn cười gượng, đưa giấy súc cho nàng: "Cho."
"Cám ơn Vân biểu tỷ, ngươi thật là tốt." Úy Tuệ cất kỹ giấy, bản năng quay đầu, chỉ thấy Úy Vân Kiệt vẫn đứng khoanh tay tại chỗ bên cạnh cây đại thụ, nhìn mình cười.
Úy Tuệ thầm nghĩ, gặp quỷ, sao gần đây yêu nghiệt này cứ nhìn mình chằm chằm thế? Hại nàng làm gì cũng không có tâm tư.
"Vân biểu tỷ, ngươi còn có việc?" Nhìn Vân Phượng Kiều không có ý rời đi, Úy Tuệ hỏi, vốn muốn trêu chọc nàng ta, hiện tại Úy Vân Kiệt ở đây, nàng cũng không còn tâm tư nữa.
Vân Phượng Kiều thân thiết nhìn nàng: "Tuệ muội muội, ngươi không sao rồi hả?"
"Ừ." Úy Tuệ gật đầu, ánh mắt nóng rực kia vẫn nhìn mình chằm chằm, khiến nàng cực kỳ không được tự nhiên.
"Cái bụng…" Vân Phượng Kiều tò mò, nàng chưa đưa giấy súc cho nàng ta, làm thế nào Úy Tuệ ra khỏi nhà xí được?
Úy Tuệ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng ta, chỉ nói: "Tốt hơn nhiều. Vân biểu tỷ còn có chuyện gì không? Nếu không có, Đại ca còn chờ ta đằng kia."
"Đại biểu ca hắn ——" Vân Phượng Kiều cũng không tự giác đưa mắt nhìn về phía đó, Úy Vân Kiệt dưới cây ngọc lan càng thêm tuấn mỹ, thậm chí so với Thái tử điện hạ mà nàng ngày ngày nhớ nhung còn tuấn mỹ hơn vài phần.
Chỉ là, đáng tiếc cho cái xác tốt.
Nói đến, mấy hài tử Úy gia đều có một cái xác tốt, cũng không có một người không chịu thua kém.
Khóe môi Vân Phượng Kiều mỉm cười, nghĩ thầm, có thể thấy được ông trời rất công bằng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Cũng không có gì chuyện, nếu Tuệ muội muội không sao, tỷ tỷ an tâm. Vậy ta tới chỗ tổ mẫu."
Nói xong, nàng khẽ chào Úy Vân Kiệt cách đó không xa, sau đó xoay người rời đi.
Vân Phượng Kiều vừa đi, Úy Tuệ kiềm chế không được tính tình nóng nảy, sải bước tới chỗ Úy Vân Kiệt.
"Này, huynh có ý gì? Nhìn ta chằm chằm để làm gì? Trên mặt ta mọc mụn hả?"
Thân hình Úy Vân Kiệt nghiêng qua, tựa vào trên cây ngọc lan, ánh mắt vô tội nhìn nàng: "Muội cảm thấy ta nhìn muội chằm chằm?"
"Không đúng sao?" Úy Tuệ chỉ muốn nói, ánh mắt vừa rồi của hắn không sai biệt lắm có thể khoét một cái lỗ trên người nàng.
Sẽ không đúng sao? Đột nhiên, trong lòng nàng nhảy dựng, một loại cảm giác hoảng sợ quỷ dị ập vào lòng.
Nàng chợt lui về phía sau mấy bước, khó có thể tin nhìn hắn.
"Không phải huynh để ý ta rồi chứ?"
Nhưng nàng là muội muội ruột của hắn.
Mi tâm Úy Vân Kiệt nhảy lên, từ chối cho ý kiến.
Úy Tuệ gào khóc giống như nhìn thấy quỷ: "Không phải thật chứ? Nhưng ta là muội muội ruột của huynh mà? Huynh còn tính người không? Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa là. Ưm, ta đi nói với nương, để nương trừng trị huynh."
Nói xong, hoảng hốt muốn xoay người chạy.
Bên cạnh có một con sói đang chờ, rất đáng sợ.
Chỉ là, còn chưa chạy được hai bước đã bị Úy Vân Kiệt bắt trở về, cả người bị hắn đè lên góc tường.
Trong lòng Úy Tuệ run sợ vùng vẫy: "Yêu nghiệt, nếu không thả người, cẩn thận ta thu phục huynh."
"Câm miệng." Thật là om sòm muốn chết, Úy Vân Kiệt tức giận gầm nhẹ, sợ nàng kêu la loạn xạ, dứt khoát lấy tay bịt miệng nàng.
Tay của hắn rất lớn, bịt như vậy lại che hơn nửa gương mặt của nàng, chỉ lộ ra đôi mắt căm phẫn.
Úy Vân Kiệt nhìn chằm chằm ánh mắt muốn phun lửa của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Nha đầu này, ánh mắt nào của muội thấy ta xem trọng muội rồi hả?"
"Hai con mắt đều thấy được." Nếu không, nhìn vào nàng chằm chằm để làm gì? Mà ánh mắt còn dọa người như vậy, hoàn toàn là một bộ dạng muốn nuốt nàng vào bụng.
Úy Vân Kiệt bị nghẹn một phen, đưa tay vỗ trán nàng: "Muốn ta coi trọng muội trước phải học được yên lặng một chút."
"..." Úy Tuệ sững sờ, nói như vậy, hắn không coi trọng mình? Vậy hắn nhìn chằm chằm nàng làm gì.
Lúc này Úy Vân Kiệt mới buông nàng ra, chỉ xuống chân nàng.
"Cái gì?" Úy Tuệ nhìn thoáng qua, không có gì mà.
Danh Sách Chương: