Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Úy Vân Nhạc, Úy Tuệ cực kỳ thích, móc khăn ra nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, hôn vào cái trán trơn bóng của hắn một cái, cười nói: "Mệt không?"
Úy Vân Nhạc chỉ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ, đôi mắt như quả nho phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như ngôi sao.
"Tiểu Nhạc Nhi thật là đẹp mắt." Úy Tuệ nhìn ngơ ngác, đôi mắt này thật đúng là được truyền lại…
Vốn muốn nói là kế thừa từ ánh mắt xinh đẹp của Công chúa Minh Ca, nhưng không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên đôi mắt sáng rực như sao của Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Thôi, không nghĩ đến hắn.
Bên kia, rốt cuộc Tiêu Minh Ca cũng đứng lên, chắc là bởi vì do lao động mà đôi má đỏ au, vô cùng dễ nhìn.
"Công chúa." Trương ma ma vội vàng bước tới muốn giúp nàng bóp eo
Tiêu Minh Ca lại đẩy bà ra, đi thẳng tới chỗ Úy Tuệ, cười nói: "Tuệ Nhi, nương cũng làm xong rồi."
Úy Tuệ nhìn về phía nàng, quả thật không có ăn gian, không khỏi giơ lên ngón tay cái: "Nương rất giỏi. Hôm nay mẹ và Nhạc Nhi biểu hiện không tệ, lát nữa con sẽ khao thưởng hai người thật tốt."
"Hả?" Tiêu Minh Ca nghe nàng nói, có chút buồn cười, không phải đều là nương khao thưởng hài tử thôi sao?
"Lát nữa nấu cho hai người vài món ngon, có được không? Mọi người muốn ăn cái gì nào?" Vẻ mặt Úy Tuệ đầy ý cười rực rỡ.
Tiêu Minh Ca và Trương ma ma đều giống như nghe Thiên Thư (sách do thần tiên viết ra): "Con biết nấu cơm?"
"Đó là đương nhiên." Thấy hai người không tin, Úy Tuệ nhướng mày cười: "Chưa ăn thịt heo thì không thấy qua heo chạy sao? Hắc hắc, chỉ sợ hai người ăn quen miệng, về sau người khác làm ăn không quen."
"Tốt, vậy nương chờ ăn món ngon của con." Tiêu Minh Ca cười hùa theo, ánh mắt lại nhìn Úy Vân Nhạc bên cạnh nàng, tiểu tử kia ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Úy Tuệ, dường như trong ánh mắt cũng có ý cười.
Hắn đang cười, Tiêu Minh Ca vì phát hiện điều này mà mừng rỡ không thôi.
Úy Tuệ tự mãn nở nụ cười: "Mọi người cứ đợi đấy, hắc hắc."
Nói xong, giao cái xẻng cho Trương ma ma, định trở lại chỗ của mẫu thân, tự mình xuống bếp, nấu vài món ngon cho nương và đệ đệ.
Nhưng không ngờ, lúc này, Úy lão phu nhân mang theo một đám nữ quyến người hầu, hùng dũng đi tới trước mặt.
"Tuệ muội muội, thì ra ngươi ở đây à?" Lên tiếng đầu tiên là Vân Phượng Kiều, nói dứt lời, giống như nàng mới chú ý tới Tiêu Minh Ca, vội vàng hành lễ: "Phượng Nhi gặp qua Đại cữu mẫu."
Tiêu Minh Ca khẽ giơ tay: "Đứng lên đi."
Sau đó, dẫn tỷ đệ Úy Tuệ tới thỉnh an lão phu nhân.
Úy lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Tiêu Minh Ca: "Phong Nhi nói mấy ngày nay thân thể ngươi không tốt, hiện tại nhìn khí sắc cũng không tệ lắm."
Tiêu Minh Ca không nói chuyện, một bên Nghiêm thị đã sớm không kiềm chế được, ánh mắt ghen tỵ khinh thường liếc Tiêu Minh Ca, âm dương quái khí cười: "Đại tẩu chính là người trong Hoàng tộc, tự có thần linh phù hộ, sao có thể thực sự bệnh được chứ? Có thể là Đại ca đau lòng Đại tẩu, nói quá rồi."
Lời này cực kỳ lấy lòng, nhưng người có lòng đều có thể nghe ra.
Đầu tiên nàng chỉ rõ Tiêu Minh Ca giả bộ bệnh, thứ hai cũng là nói cho lão phu nhân, Úy Thiên Phong và Tiêu Minh Ca là hai vợ chồng, dĩ nhiên thân thiết, sẽ không bởi vì ngày thường hiếu thuận với bà mà trái tim cũng sẽ ở chỗ bà ta.
Úy lão phu nhân nghe nói, trên mặt khẽ mỉm cười, lại không nói gì.
Nhưng Úy Tuệ không quen nhìn Nghiêm thị khơi màu thuốc súng, khẽ cười, dựa sát vào người Úy lão phu nhân: "Tổ mẫu, người không biết đâu, mấy ngày nay nương con bệnh thật nặng, ngay cả con cũng đã không tới mấy ngày rồi, nói là sợ lây bệnh cho con. Hôm nay cũng là con mạnh mẽ kéo mẫu thân ra ngoài đi dạo với con một lát."
"A, thật sao?" Úy lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Tiêu Minh Ca.
Nhưng vẻ mặt Tiêu Minh Ca chỉ nặng nề lạnh lẽo, ánh mắt sâu kín nhìn chăm chú về phía trước, không hề liếc nhìn bà một cái, cũng không vì lời nói của bà mà lay chuyển.
Tại đây ở trước mặt lão phu nhân, Tiêu Minh Ca nàng có tôn nghiêm của Công chúa, cũng có kiêu ngạo của mẫu thân.
"Đương nhiên là thật rồi." Úy Tuệ khẽ thở dài: "Nói đến, thân thể nương con thật sự không tốt, ài, về sau con còn phải thường xuyên bồi nàng mới được."
Úy lão phu nhân liếc nàng một cái, nửa thật nửa giả: "Tuệ Nhi thay đổi, chỉ nhớ đến mẫu thân, không biết ném tổ mẫu ở chỗ nào rồi."
"Hì hì, tổ mẫu nói đùa." Úy Tuệ giả ngu: "Bên cạnh tổ mẫu còn có muội tử Minh Châu và biểu tỷ Phượng Kiều, mà nương con chỉ có một mình con thôi."
Sắc mặt Úy lão phu nhân cứng lại, mà đôi mắt nặng nề lạnh lẽo của Tiêu Minh Ca lại khẽ động.
Vân Phượng Kiều thấy Úy Tuệ đắc tội lão phu nhân, trong đầu âm thầm vui sướng, không khỏi lại muốn bỏ thêm củi lửa, hỏi: "Tuệ muội muội, vừa rồi ngươi và Đại cửu mẫu đang đùa gì vậy? Thấy các người cười vui vẻ như vậy."
"A, chính là tranh tài dọn sạch cỏ dại trong vườn hoa." Úy Tuệ cười nói.
Vân Phượng Kiều nghe xong kinh ngạc không thôi: "Các ngươi dọn cỏ dại?"
Vẻ mặt Nghiêm thị cũng là khinh bỉ: "Một phu nhân, một tiểu thư, thế nhưng làm công việc của hạ nhân?"
"Sống còn phân biệt địa vị sao? Như Nhị thẩm ngươi, không phải cũng giống như ăn cơm thải phân sao. Chẳng lẽ ăn cơm thì là cao nhã, ngươi thải phân thì thành đê tiện?" Úy Tuệ nháy mắt, giống như ngu ngốc phản bác.
Nghiêm thị càng thêm khinh bỉ: "Đang tốt đẹp, nói gì ăn cơm thải phân chứ?"
"Chẳng lẽ ngươi không ăn cơm thải phân?" Úy Tuệ buồn cười: "Được, Nhị thẩm ngươi cao quý, không ăn cơm thải phân được chưa?"
Nghiêm thị tái mặt, cùng với một tiểu thư bao cỏ, có thể nói ra cái gì tốt chứ?
"Được rồi, Tuệ Nhi, rất nhiều ngày rồi tổ mẫu cũng chưa gặp con. Như thế nào? Hôm nay tổ mẫu vui vẻ, con bồi tổ mẫu đi dạo." Nói xong, bà nhìn lướt qua người bên cạnh, tựa như cười lại giống thở dài: "Các nàng đều không thú vị, có con ở đây, tổ mẫu mới cảm thấy thú vị chút."
"A, vậy à." Úy Tuệ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Nhưng vừa rồi con vừa mới nói với nương, lát nữa muốn đích thân xuống bếp làm một bữa ngon cho nương và Nhạc Nhi rồi."
Nói xong, nàng xoay người đến bên cạnh Tiêu Minh Ca, kéo tay nàng, tay kia chuẩn bị kéo Úy Vân Nhạc, lại không nghĩ rằng người bên cạnh đã không còn.
Trái tim không khỏi giật bắn, Úy Tuệ hoảng sợ: "Nhạc Nhi đâu?"
Mọi người bị tiếng thét hoảng sợ của nàng làm giật nảy mình, cũng đều nhìn khắp nơi.
"Mới thấy đứng ở chỗ này mà." Vân Phượng Kiều nói.
Đám người Tiêu Minh Ca Trương ma ma tức khắc bị hù dọa, vội vàng hô tìm khắp nơi.
Trái tim Úy Tuệ cũng nhảy vọt lên cổ họng, sao lại thế này?
Nàng vẫn nắm tay của hắn, chỉ vào lúc lão phu nhân nói Tiêu Minh Ca, nàng tiến đến bên cạnh bà nói vài câu, cứ như vậy nàng không chú ý tới Úy Vân Nhạc.
Hắn tự mình đi, hay là…
Gần như là khẳng định, Úy Tuệ kết luận Úy Vân Nhạc tuyệt đối sẽ không tự mình đi, như thế, là bị người mang đi?
Mà người có thể mang hắn đi, dĩ nhiên chính là đoàn người của Úy lão phu nhân rồi?
Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, rõ ràng làm bộ như không biết, mặc dù hỏi tới, người ta cũng có thể chối sạch.
Úy Tuệ nóng nảy, vừa ra khỏi cửa, nàng đã đồng ý Thượng Quan Tễ Nguyệt phải chăm sóc Nhạc Nhi thật tốt.
Lần này như thế nào cho phải ~!