• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úy Tuệ theo tay hắn chỉ nhìn về phía mặt đất, vẫn chưa phát hiện khác thường, chỉ là bởi vì ra ngoài vội vàng nàng quên đổi giày rồi.

Lúc này, một đôi dép lông nhung khâu quả cầu đỏ thẫm thật sự khác xa một trời một vực với hình tượng thục nữ mà nàng cố gắng đạt tới.

Không tự chủ, đầu ngón chân nàng cuộn lại, run run làn váy, muốn che khuất đôi dép lê quá ngây thơ này.

"Buổi sáng vội ra ngoài nên quên đổi."

Nàng cúi thấp đầu, cực kỳ nản lòng nói, không ngờ đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài trầm thấp bất đắc dĩ của hắn.

"Muội đạp tiểu mỹ nhân của ta rồi."

"Hả?" Nghe vậy, Úy Tuệ như điện giật lui về sau, nhưng nháy mắt lại bắt được điểm quan trọng: "Tiểu mỹ nhân ở đâu?"

Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân của hắn là cô nương ngón cái (dạng nàng út ống tre) hay sao? Nàng có thể đạp được?

Úy Vân Kiệt liếc nàng, đưa tay kéo nàng tới vào bước, chỉ vào chỗ nàng đứng lúc đầu, nói: "Buổi sáng mới chôn xuống."

Ớ! Da mặt Úy Tuệ căng lên, nhìn mặt đất lại nhìn Úy Vân Kiệt nghiêm trang, rốt cuộc nhịn không được, phỉ nhổ hắn.

"Huynh lừa ta à? Dưới đất chôn tiểu mỹ nhân của huynh? Nói dối cũng không cần viết nháp sao?"

Coi như chôn người cũng phải nhìn ra chút dấu vết chứ? Mặc dù đất dưới tàng cây này quả thật giống như vừa mới xới lên, nhưng muốn chôn một người thì dù sao cũng phải có hình dạng đống đất chứ?

Úy Vân Kiệt bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ phải muốn đào lên muội mới tin?"

"..." Úy Tuệ giống như gặp quỷ nhìn hắn: "Tiểu mỹ nhân là ai? Ta gặp qua chưa?"

Trong Úy phủ, trừ bỏ nữ tử diêm dúa lòe loẹt đã gặp qua lần trước lúc hắn tắm ra, hình như gọi là cái gì Vân Nhi, thì không còn nữ tử nào khác.

Mà mặc dù Úy Vân Kiệt có hoa danh bên ngoài, nhưng cho tới bây giờ hắn không mang nữ tử vào phủ.

Cho nên, sao nàng có thể tin tiểu mỹ nhân của hắn sẽ chết ở đây, còn được chôn ở chỗ này chứ?

Loại lời nói ngay cả con nít ba tuổi cũng không tin, hắn lại lấy ra lừa nàng?

Khi dễ nàng không có đầu óc?

Hu hu, thì ra tất cả mọi người đều coi nàng như người không có đầu óc.

Quá con mẹ nó khi dễ người rồi.

Đặt điều nói dối cũng không thể dùng chút tâm sao?

Úy Vân Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt cái xẻng hoa nhỏ từ dưới đất lên đưa cho nàng: "Không tin, tự mình đào lên mà nhìn."

"?" Sao nơi này lại có cái xẻng hoa? Vậy mà trước đó nàng lại không phát hiện ra?

Chỉ là, dùng cái xẻng hoa này đào hố chôn người?

Nàng thấy hắn là kẻ điên.

Thấy nàng vẫn không tin, Úy Vân Kiệt ngồi xổm xuống, chậm rãi dùng xẻng đào đất.

Úy Tuệ nhìn mà khóe mắt giật giật, nhưng nàng cũng muốn nhìn thử, nếu thật sự hắn có thể đào ra một người, nàng sẽ vặn đầu xuống cho hắn làm cầu đá.

Nhưng mà mấy xẻng đất qua đi lại lộ ra một cái hộp được điêu khắc hoa văn tinh xảo.

Cái hộp không lớn, có phần giống với mấy cái hộp trang sức trong phòng nàng.

Úy Vân Kiệt để cái xẻng xuống, đôi tay cầm cái hộp lên, đứng dậy đưa cho nàng.

"Tiểu mỹ nhân ở bên trong, không phải muội muốn trò chuyện với ‘nàng’ à?" Úy Vân Kiệt nhìn nàng nói.

Úy Tuệ nhìn chằm chằm cái hộp, không khỏi cảm thấy run lên, mặc dù không tin, nhưng lời của hắn thật sự quá thấm vào lòng rồi, có được không?

"Huynh đừng dọa ta! Cái hộp nhỏ như vậy làm sao có thể để được tiểu mỹ nhân chứ? Nếu là tiểu mỹ nhân thì cũng không thể nhỏ đến mức này được."

Nhìn khuôn mặt sợ hãi trắng bệch của nàng, cũng không dám nhận cái hộp, hai tay giấu ra sau lưng, Úy Vân Kiệt khẽ nhíu mày, tốt bụng giúp nàng mở cái hộp ra.

Trong khoảnh khắc hắn mở cái hộp, Úy Tuệ ‘a’ một tiếng, đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Bởi vì trong khoảnh khắc đó, trong đầu nàng bay ra rất nhiều hình ảnh kinh khủng.

Cổ nhân đều xem trọng việc nhập thổ vi an*, khi chôn thân thể nhất định phải hoàn chỉnh, có đôi khi nếu người chết gặp phải tai họa bất ngờ, thi thể không hoàn chỉnh, đầu, tay, chân hoặc các loại nội tạng… cũng có thể chôn cất riêng lẻ.

*Người sau khi chết được chôn vào đất sẽ được ngủ yên.

Chẳng lẽ trong hộp này chứa một phần thân thể nào đó của tiểu mỹ nhân sao?

Úy Tuệ sợ hãi tim đập thình thịch.

Nhưng đột nhiên cảm thấy hơi thở nóng rực phả vào trên mặt mình, Úy Tuệ nghi ngờ mở mắt, đối diện chính là một đôi mắt thâm sâu màu hổ phách lóe ra ánh sáng âm u.

"Huynh?" Toàn thân nàng cứng đờ.

Úy Vân Kiệt đưa tay vỗ vai nàng an ủi: "Mặc dù vừa rồi muội không cẩn thận đạp lên chỗ nó, nhưng tiểu mỹ nhân luôn rộng lượng, sẽ không so đo với muội."

Úy Tuệ nghe lời hắn, trong đầu có chút tò mò, ánh mắt nhìn vào trong hộp.

Chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt xinh đẹp của nàng trở nên trừng lớn.

"Là con gà?"

Đầu Úy Vân Kiệt đầy hắc tuyến, sửa chữa: "Bồ câu." Da lông sáng như tuyết, huyết thống cao quý chính là bồ câu mỹ nhân.

Úy Tuệ nhìn thoáng qua: "Dáng dấp cũng không sai biệt lắm."

Nhưng gọi bồ câu có dáng dấp giống như gà này là tiểu mỹ nhân, hơn nữa còn gọi thâm tình như vậy, nàng không khỏi nghi ngờ nhìn hắn thêm vài lần.

Quả nhiên, yêu nghiệt chẳng những quái đản, còn biến thái nữa.

Ánh mắt Úy Vân Kiệt lóe lên, khóe môi hơi cong, đột nhiên lại gần nàng nhỏ giọng nói: "Khi còn sống tiểu mỹ nhân ghét nhất bị người ta nói thành gà. Chuyện khác nó sẽ luôn rộng lượng, chỉ riêng chuyện này lại rất keo kiệt."

"Vậy thì thế nào?" Úy Tuệ nghiêng đầu theo dõi ánh mắt tà mị của hắn, một đôi mắt thâm sâu như suối, mênh mông tao nhã, thật là vô cùng đẹp.

"Cũng không thế nào." Úy Vân Kiệt cúi đầu, nhìn bồ câu trắng nhỏ trong hộp, nhẹ nhàng thở dài: "Khi còn sống tiểu mỹ nhân chỉ có một sở thích, đó là nửa đêm thích cạy cửa sổ vào phòng nói chuyện khuya..."

"Huynh nói thứ này?" Úy Tuệ ngạc nhiên nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân, mặc dù dáng dấp giống như gà, nhưng cũng là gà xinh đẹp, tại sao lại có loại sở thích biến thái như thế chứ?

Úy Vân Kiệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm: "Không tin? Buổi tối nó đến phòng muội, muội sẽ biết."

Bởi vì mấy lời của hắn mà toàn thân Úy Tuệ nổi lên hạt gạo nhỏ (nổi da gà), nhưng không phục: "Sợ cái gì? Nó dám đến, ta sẽ nhổ sạch lông của nó nấu canh uống."

Khụ khụ khụ… Thật đúng là bạo lực lại thô lỗ.

Úy Vân Kiệt không nói gì, chỉ là tràn ngập xót thương nhìn tiểu mỹ nhân.

"Thôi, gia đổi chỗ cho ngươi thôi."

Hắn xoay người muốn đi, Úy Tuệ lại gọi hắn lại: "Đợi chút."

"Hả?" Úy Vân Kiệt quay đầu nhìn nàng.

Úy Tuệ cắn cắn môi, nàng là một người không nên gây khó dễ cho một con chim nhỏ, huống chi cũng tại nàng đạp trúng người ta trước, quấy rầy người ta an nghỉ.

"Ở chỗ này đi, vừa rồi huynh chôn nó ở đây, dĩ nhiên nó cảm thấy nơi này thích hợp. Vừa rồi là ta không đúng."

Mặc dù là một con chim bồ câu, sau khi chết cũng nên được tôn trọng.

Trong lòng Úy Tuệ lẩm nhẩm, tiểu mỹ nhân bồ câu, vừa rồi nàng không biết giữ miệng, ngươi ngàn vạn lần đừng trách nha.

Úy Vân Kiệt nhướng mi: "Muội chắc chứ?"

"Ừ." Úy Tuệ gật đầu, khom lưng nhặt xẻng hoa nhỏ lên: "Ta đào đất cho."

Nói xong, thật sự đến làm.

Úy Vân Kiệt đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Chỉ chốc lát sau, Úy Tuệ đã đào xong, Úy Vân Kiệt tự mình thả hộp xuống, Úy Tuệ lại đắp đất lên, sau đó để xẻng xuống, chạy vào trong vườn hoa cách đó không xa, ngắt lấy ít hoa, đan thành một cái vòng hoa đơn giản, sau đó đặt lên trên mộ của tiểu mỹ nhân.

"Được rồi." Sau khi làm xong, Úy Tuệ vỗ vỗ tay, ngước đầu nhìn Úy Vân Kiệt: "Phong thủy nơi này không tệ, tiểu mỹ nhân ở đây sẽ không cô đơn."

"Ừ." Úy Vân Kiệt gật đầu.

Đột nhiên mặt mày Úy Tuệ khẽ cong, cười đánh giá hắn: "Nhưng, nói đi thì nói lại, huynh vẫn có trái tim yêu thương, đối với một con chim bồ câu mà cũng có thể như thế."

Khóe môi Úy Vân Kiệt nâng lên: "Ta cũng thật bất ngờ."

"Hả?"

"Muội có thể giúp ta cùng an táng tiểu mỹ nhân."

"À." Úy Tuệ cười khẽ: "Góp một tay mà thôi, cần phải vậy."

Vừa dứt lời, trong đầu thoáng nghĩ tới điều gì, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cho nên, lúc trước huynh nhìn chằm chằm vào ta là giận ta vô ý đạp trúng chỗ của tiểu mỹ nhân hả?"

Nhưng nếu như chôn ở chỗ này sẽ thường có người lui tới.

Úy Vân Kiệt khẽ ngưng mi, cũng không đáp lời, đột nhiên ngồi xổm xuống, một tay cầm cổ chân mảnh khảnh của nàng.

"A." Úy Tuệ kêu lên một tiếng, kinh ngạc theo dõi hắn.

Đột nhiên Úy Vân Kiệt đứng dậy, một tay ôm ngang nàng vào lòng: "Ra cửa không biết đổi giày, cũng không biết mang vớ sao?"

"Ta?" Úy Tuệ đột nhiên nghẹn lời, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tức giận rống lại hắn: "Ai cần huynh lo chứ, ta mang vậy rất thoải mái."

"Mạnh miệng." Úy Vân Kiệt liếc nàng một cái, cứng rắn ôm nàng, nhanh chóng quay về chỗ ở của nàng.

Khiến mấy nha hoàn trong viện nàng kinh hãi thiếu chút rớt tròng mắt xuống đất.

Đại thiếu gia vậy mà ôm Nhị tiểu thư về phòng?

Trở lại trong phòng, Úy Vân Kiệt trực tiếp ném nàng lên trên giường: "Chui vào chăn."

Đôi chân lạnh lẽo giống như khối băng, thiệt thòi nàng ngây ngốc không phát hiện ra.

"Quản thật là nhiều." Ngoài miệng Úy Tuệ oán giận, lại nghe lời chui vào trong chăn, lúc này nàng mới phát hiện hai chân lạnh đến không còn cảm giác nữa rồi.

Úy Vân Kiệt tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn thấy xiêm y trên bàn, khẽ hừ: "Đây là xiêm y Hoàng hậu nương nương ban thưởng?"

"Ừ." Úy Tuệ nhìn hắn, sao còn chưa đi?

"Quả nhiên khó coi." Úy Vân Kiệt nhíu mi, lại nhìn nàng: "Màu này không hợp với muội."

Quả nhiên hắn quản thật nhiều mà, Úy Tuệ nhếch miệng cười: "Đúng, ta cũng không tính mặc nó. Chỉ là, Đại ca, huynh ngồi đây là còn có chuyện gì sao?"

Úy Vân Kiệt lắc đầu.

"Không có việc gì? Vậy huynh ngồi đây làm gì?" Úy Tuệ tức giận nói, khuê phòng của nữ tử, cho dù là ca ca cũng không cần quá tùy tiện vậy chứ?

Hơn nữa vừa rồi còn bị hắn ôm trở về, hiện tại cả người nàng không được tự nhiên, cảm giác toàn thân trên dưới đều có hương vị của hắn, nàng muốn tắm rửa thay y phục.

"Gần đây ca…" Úy Vân Kiệt khẽ ngưng mi, hình như khó có thể mở miệng nhìn nàng.

Trong nháy mắt sự bát quái của Úy Tuệ bị khơi lên: "Sao?"

"Ai, không đề cập tới cũng được. Muội nghỉ ngơi cho tốt đi, ca đi đây." Úy Vân Kiệt thản nhiên đứng dậy, chỉ tràn ngập thâm ý liếc nàng một cái, chợt xoay người rời đi.

Úy Tuệ ngồi trên giường, sững sờ không thôi: "Này, chuyện gì, huynh nên nói rõ ràng rồi hãy đi chứ."

"Muội muốn biết?" Úy Vân Kiệt đi tới cửa, đột nhiên xoay người hỏi.

Tim Úy Tuệ đập nhanh và loạn nhịp.

"Cái kia, huynh là ca của ta, huynh gặp chuyện, nếu ta có thể giúp cứ việc nói."

Nàng thật tò mò, có chuyện gì mà có thể khiến cho hắn có vẻ mặt như vừa rồi?

Tai tiếng về tình cảm?

Nhưng có vẻ như đã lâu rồi không có nghe chuyện dâm loạn của hắn và nữ nhân khác nữa.

Chẳng lẽ, hắn chuyển qua thích nam nhân rồi hả?

Nghĩ như thế, Úy Tuệ sóng lòng sôi sục, kích động nhìn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK