“Sao vậy?” Úy Tuệ vội vàng đi vào hỏi.
Vân nương thấy nàng, bị dọa đứng lên, vọt qua một bên, rũ mắt ấp úng trả lời: “Nhị tiểu thư, không phải nô tỳ...”
“Sao lại thế này? Tại sao tiểu thiếu gia lại khóc?” Đào Nhi tiến vào, chất vấn Vân nương.
Vân nương run rẩy giải thích: “Nô tỳ đang quét sân, nghe thấy tiếng khóc của tiểu thiếu gia, nên đi vào dỗ, cũng không biết tại sao.”
“Thượng Quan quản gia đâu?” Úy Tuệ khom lưng, đưa tay vuốt tóc trấn an Úy Vân Nhạc, nhẹ giọng dỗ dành: “Không có việc gì, Nhị tỷ ở đây.”
Nhưng, bị người đụng nhẹ, tức thì Úy Vân Kiệt giống như con cá bị cắn câu kịch liệt giẫy giụa, trong miệng gào khóc hu hu, dùng sức đập đầu vào vách tường, giống như muốn ẩn mình vào trong vách tường vậy.
Úy Tuệ bị dọa cho u mê, đưa tay chắn lại theo bản năng, mặc kệ bàn tay bị cái đầu nện liên tục vào, rất đau.
Đào Nhi và Vân nương hai người hốt hoảng tiến lên, ôm lấy Úy Vân Nhạc đột nhiên điên cuồng, nhưng, từ trong miệng đứa trẻ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, giống như sói con lạc đường trong đêm tối, Đào Nhi bị đau kêu lên, quả nhiên, đứa nhỏ này cắn vào cổ tay của Đào Nhi.
“Nhạc Nhi, thả ra nhanh.” Thấy những giọt máu chảy ra từ làn da trắng nõn của Đào Nhi, Úy Tuệ thực sợ hãi, vội vàng kéo hắn, lại không dám cứng rắn cạy miệng hắn, sợ làm hắn bị thương.
“Các ngươi làm gì vậy?”
Đúng lúc ba người làm không lại một đứa trẻ, thì vang lên tiếng trầm thấp lạnh lùng ngoài cửa, mọi người không kịp nhìn kỹ là ai tới, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đánh tới, nhanh chóng ôm lấy Úy Vân Nhạc từ trong tay mấy người.
“Nhạc Nhi, đừng sợ, là Nguyệt thúc thúc.”
Sắc mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt xanh mét, đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm Úy Vân Nhạc, phát hiện hắn cắn chặt răng run rẩy, trong mắt tràn ra vị chát, vẫn nhẫn tâm tách miệng hắn ra, đưa ngón tay của mình vào trong miệng hắn, để mặc hắn dùng hết sức cắn xuống.
Rất nhanh, ngón tay của hắn cũng giống như của Đào Nhi, rỉ máu.
Bên cạnh, đám người Úy Tuệ ngây người nhìn.
“Nhạc Nhi, ngoan, không sợ, Nguyệt thúc thúc ở đây.” Một bàn tay bị Úy Vân Nhạc cắn trong miệng, Thượng Quan Tễ Nguyệt đưa cánh tay kia, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, ôn nhu ghé vào tai hắn trấn an.
Như thế, Úy Vân Nhạc dần dần bình tĩnh lại, chỉ là, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh đầy nước, mồ hôi và nước mắt xen lẫn một chỗ, khiến người ta càng nhìn càng chua xót.
Trong lòng Úy Tuệ không biết là tư vị gì, yên lặng lấy khăn ra, đưa cho Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Không phải nàng không muốn tự mình lau cho hắn, chỉ sợ đứa nhỏ lại lại kích động lên, lại nháo một phen, người khác thì không sao, nhưng đứa nhỏ này sẽ chịu không nổi.
Thượng Quan Tễ Nguyệt nhận lấy, cảm kích liếc mắt nhìn Úy Tuệ, sau đó dịu dàng lau mặt của Úy Vân Kiệt.
Ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tễ Nguyệt một lúc lâu, ánh mắt Úy Vân Kiệt từng chút từng chút tốt lên, chỉ là hắn vẫn không mở miệng như cũ, chỉ mở to mắt nhìn, như sợ người sẽ bỏ đi.
Giống như biết trong lòng hắn nghĩ gì, Thượng Quan Tễ Nguyệt nở nụ cười an ủi: “Nguyệt thúc thúc sẽ không rời khỏi Nhạc Nhi, vừa rồi Nguyệt thúc thúc có việc chỉ đi ra ngoài một lúc, lập tức trở lại ngay. Con xem, đây là cái gì?”
Úy Vân Kiệt hạ mắt, liếc nhìn trong ngực hắn, từ từ há miệng.
Lúc này Thượng Quan Tễ Nguyệt mới lấy một con vịt nhỏ được làm bằng thủ công, nhỏ bằng lòng bàn tay, thợ làm không tệ, trông rất sống động, khó làm nhất là, trên cổ con vịt còn gắn vào một cái chuông bằng vàng, phát ra tiếng đinh đang giòn vang, rất thú vị.
“Cho, đây là do tự tay Nguyệt thúc thúc làm cho con. Cái chuông này...” Cũng không biết vì sao, cổ họng Thượng Quan Tễ Nguyệt nghẹn lại, không nói tiếp, chỉ hỏi: “Thích không?”
Úy Vân Nhạc chưa nói thích hay không, chỉ nhận con vịt nhỏ, yêu thích nâng trong lòng bàn tay, không cần phải nói, nhất định là thích rồi.
Thượng Quan Tễ Nguyệt vui mừng cười một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu, nói với Vân nương: “Nơi này không có việc gì, ngươi lui xuống trước.”
“Vâng.” Vân nương chỉ mong được rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại chủ tớ Úy Tuệ, Thượng Quan Tễ Nguyệt nhìn Úy Tuệ, mắt lộ áy náy, chậm rãi mở miệng: “Nhị tiểu thư trở lại? Chuyện hôm qua, ta -”
“Chuyện hôm qua? Chuyện gì?” Úy Tuệ còn chưa biết Thọ Nhi gặp khó khăn chỗ Công chúa Minh Ca, quay qua nhờ Thượng Quan Tễ Nguyệt, thế nhưng, người này thật sự bảo thủ, Công chúa Minh Ca không cho phép quản, hắn liền thật sự mặc kệ.
Cho rằng nàng không muốn nhắc tới, Thượng Quan Tễ Nguyệt thức thời không nói tiếp, chỉ nói: “Nhị tiểu thư bình yên thì tốt.”
Lại hỏi: “Sáng sớm Nhị tiểu thư tới đây là có chuyện gì?”
“A...” Lúc này Úy Tuệ mới bừng tỉnh nhớ ra, vội kêu Đào Nhi cầm hộp thức ăn đến, tự mình mở ra, lấy đĩa bánh bao từ bên trong ra, vừa thấy nguội, có chút nhụt chí.
“Này?” Thượng Quan Tễ Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn.
Úy Tuệ mấp máy miệng, nói: “Buổi sáng ta ăn bánh bao này, cảm thấy mùi vị không tệ, muốn mang ngay đến cho ngươi và Nhạc Nhi nếm thử. Chỉ là, nguội rồi.”
“Nhị tiểu thư mang cho Nhạc Nhi ăn?” Đáy mắt Thượng Quan Tễ Nguyệt không rõ là cảm xúc gì.
Úy Tuệ gật đầu: “Ừm, nhưng lại nguội rồi, phải nóng mới ngon. A, đúng rồi, còn cái này ăn cũng ngon nè.”
Nói xong, nàng lại lấy túi sa kỹ mã ra, lấy ra một cái, giống như lấy lòng đưa cho Úy Vân Nhạc trước mặt.
“Nhạc Nhi, đây là sa mã kỳ, nếm thử chưa? Rất ngon đó.”
Nghe Lục hoàng tử nói, đây là do ngoại quốc tiến cống, nàng đoán Úy Vân Nhạc chưa được nếm qua.
Chỉ là, Úy Vân Nhạc hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui mà con vịt nhỏ mang lại cho hắn, hoàn toàn không nghe thấy lời của tỷ tỷ.
Trên mặt Úy Tuệ lộ ra vẻ thất vọng.
“Nhạc Nhi sẽ thích.” Thượng Quan Tễ Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng an ủi, ánh mắt nhìn Úy Tuệ cũng thêm vài phần ấm áp.
Tới cùng cũng chỉ là hài tử mười mấy tuổi, lại là tỷ đệ ruột thịt, làm sao có oán hận nhiều được chứ?
“Ừ, cái này để ở đây, Thượng Quan quản gia.” Xưng hô này rất ngượng miệng, Úy Tuệ thấy dung mạo Thượng Quan Tễ Nguyệt như trích tiên, trong đầu hiện lên tình cảnh, lôi kéo tay áo của hắn, nũng nịu gọi hắn Nguyệt ca ca.
Chỉ là, cũng chỉ một cái chớp mắt, nàng bị chính mình làm cho bồn nôn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lại không biết vì sao, mở miệng nói: “Ta thấy ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, không bằng, ta gọi ngươi là Nguyệt ca ca nhé?”
Nếu như không phải nũng nhịu gọi Nguyệt ca ca, thì cũng không thấy chán ghét.
Nhưng Thượng Quan Tễ Nguyệt nghe thấy, khóe mắt không tự giác giật giật, chợt ôn nhu cười nói: “Nhị tiểu thư không ngại giống Nhạc Nhi, gọi ta một tiếng Nguyệt thúc thúc đi.”
“A?” Ca ca và thúc thúc, đây chính là không đồng lứa.
Nhưng đệ dệ gọi hắn thúc thúc, chính mình gọi hắn ca ca, cũng không giống, bất đắc dĩ, Úy Tuệ bĩu môi: “Vậy ta vẫn gọi ngươi là Thượng Quan quản gia vậy.”
“Nhị tiểu thư tùy ý.” Thượng Quan Tễ Nguyệt gật đầu cười nhẹ, trên dung nhan trắng nõn hiện lên ý cười thân thiết ôn hòa, để cho Úy Tuệ thấy, tim không khỏi đập nhanh.
Ở hiện đại, chính mình cũng thần tượng những anh chàng Hàn Quốc, nhưng cũng chỉ đáng thương chảy nước miếng trước màn hình máy tính, mà lúc này, không phải là mĩ nam ấm áp trong truyền thuyết đây sao?
Quả thực tốt hơn nhiều so với những anh chàng mà mình từng thấy qua.
“Thượng Quan quản gia, ngươi thích ăn món gì? Lần sau ta cũng mang cho ngươi.” Trong lòng muốn cái gì, hành động sẽ làm được, Úy Tuệ là như vậy.
Ở hiện đại, nam nhân tốt thật sự quá ít, vậy nên mới khiến nàng quá hai mươi lăm, vẫn độc thân như cũ, chỉ có một lần thân thiết, cũng bởi vì xú nam nhân kia, lúc ăn cơm với nàng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bạn khuê mật vạn người mê của nàng đến chảy nước miếng, khiến nàng đạp hắn một cước dưới gầm bàn.
Từ đó về sau, cuộc sống bi ai, không còn ai thân thiết.
Đừng thấy bên ngoài nàng không vội, trong lòng lại như lửa đốt đấy, tuổi xuân trôi qua, không có nam nhân tốt thương yêu, thua thiệt.
Nhưng đời này lại khác.
Mấy ngày trước nàng còn chưa tỉnh táo, mới vừa rồi bị Úy Vân Nhạc ầm ĩ, biểu hiện của Thượng Quan Tễ Nguyệt quả thực có thể đạt được một trăm hai mươi điểm.
Nam nhân cực phẩm như vậy, không theo đuổi chính là đồ ngốc.