• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úy Tuệ sửng sốt, nghi ngờ nhìn hắn: "Huynh đặc biệt tới thăm ta sao? Huynh biết ta ở đây?"

Úy Vân Kiệt khẽ cười một tiếng, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, mang này bay xuống trong viện, vững vàng đứng dưới gốc cây.

"Tại sao lại trở vào? Ta thật vất vả mới leo lên được đầu tường đấy?" Úy Tuệ nhìn chằm chằm gốc cây kia nói.

Ngón tay Úy Vân Kiệt khẽ giơ lên nắm cằm nàng, quay cái đầu nhỏ của nàng lại để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình mà không phải cái cây cổ thụ kia.

"Không phải luôn muốn biết đây là chỗ nào sao?"

"Ừ." Úy Tuệ gật đầu, mắt sáng rực lên: "Chẳng lẽ là địa bàn của huynh?"

Úy Vân Kiệt không trả lời, coi như bày tỏ cam chịu.

Trong nháy mắt đầu Úy Tuệ to ra, lôi kéo hắn hỏi: "Lúc nào thì huynh có một biệt viện như vậy rồi? Không phải huynh lén lút mua lại để nuôi dưỡng nữ nhân chứ?"

Không trách được hắn tuyệt không ham thích chuyện hôn nhân, nếu có trạch viện lớn như vậy để kim ốc tàng kiều mà nói, hắc hắc, cho dù là ai cũng không muốn cưới nữ nhân về để quản lý mình cả.

Nhưng vấn đề của nàng lại khiến Úy Vân Nhạc khó chịu nheo mắt lại: "Muội thật chỉ mong ta ở trong này nuôi dưỡng nữ nhân hả?"

"Ôi, thật sự nuôi à? Mấy người vậy. Mấy ngày trước ta cũng chưa gặp được một người. Không phải là sợ ta biết nên mới đưa các nàng đi trước rồi chứ?" Úy Tuệ có chút mất hứng, nếu sớm biết đây là địa bàn của Úy Vân Kiệt, nói không chừng nàng có thể an tâm ở lại đây hơn.

Đột nhiên khóe môi Úy Vân Kiệt nhếch lên, nhìn nàng chằm chằm: "Ngược lại nuôi một người, quá ngu ngốc, sợ muội thấy sẽ cười nhạo."

Hả, thật sự nuôi một người sao? Ngu ngốc? Úy Tuệ nheo mắt lại, xấu xa nhìn hắn, đều nói nữ nhân ngực to não nhỏ, yêu nghiệt ca ca này nuôi nữ nhân ngu ngốc, xem ra dáng người nhất định là nở nang.

"Hắc, không ngờ khẩu vị của huynh cũng không tệ. Trách không được ngày đó ta nói Vô Song huynh lại không chịu, hóa ra huynh cũng đã tranh thủ tìm một người rồi."

Úy Vân Kiệt chỉ cảm thấy nói chuyện với nàng hết sức tốn sức, dứt khoát khẽ nhếch môi, không thèm lên tiếng, xoay người rời đi.

"Ơ, đi đâu vậy?" Úy Tuệ sững sốt, vội vàng đuổi theo sau lưng hắn: "Sao vậy?"

Nhìn sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, mình nói gì chọc giận hắn sao? Hay là trong lòng hắn vẫn để ý Vô Song?

"Ca, huynh đã có nữ nhân rồi cũng đừng nhớ thương Vô Song nữa, nếu nàng biết huynh nhớ thương nàng thì nhất định sẽ hù chết, a, không, nhất định sẽ hận chết ta đấy." Đều do cái miệng rách này của nàng.

"Ca, huynh đã đến đây vậy dẫn ta đi gặp nương và Nhạc Nhi được không, ta nhớ bọn họ." Vẫn nên tranh thủ nói sang chuyện khác thì tốt hơn.

Úy Vân Kiệt đột nhiên ngừng lại, dưới bóng đêm, một đôi mắt sáng thật dọa người.

"Huynh làm gì thế?" Úy Tuệ nhìn thấy, nhịp tim hoảng hốt lỡ một nhịp, cứ ngây ngốc ngửa đẩu chăm chú nhìn hắn như vậy.

Mà hắn, thân thể cao to khẽ cúi xuống, một nụ hôn nhạt cứ như vậy rơi xuống trên môi nàng.

Sau đó, hắn đứng lên, mặt không chút thay đổi liếc nàng một cái, xoay người đi tiếp, lờ đi nàng.

Nhưng Úy Tuệ bị hôn qua lại u mê, ngón tay phủ trên môi mình, có phần lạnh, nhưng vừa rồi là… hôn sao?

Quay đầu lại, nhìn bóng dáng đi xa của hắn, lạnh lùng ngang ngạnh như vậy, xem như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Úy Tuệ phát điên, oa lên một tiếng sợ hãi, nhanh chân đuổi theo người nọ.

"Úy Vân Kiệt, huynh điên rồi, vừa rồi huynh lại hôn ta? Nam nữ bảy tuổi đã không thể cùng bàn, hai ta là huynh muội, coi như có thân thiết, mà ta lại lớn như vậy, huynh không thể nói hôn là hôn được, truyền ra ngoài thì sao ta còn có thể lập gia đình? Huynh nói đi, hôm nay huynh không giải thích rõ ràng với ta, ta sẽ nói với nương, ngươi biến thái, a…"

Âm thanh lải nhải phát điên khiến cho Úy Vân Kiệt cực kỳ phiền não, dứt khoát không làm, mà đã làm thì làm đến cùng, nắm đôi vai nhỏ bé và yếu ớtt của nàng đẩy dựa vào cây đại thụ.

"Oa, híc." Sau lưng bị cấn đau, Úy Tuệ nhăn mày, giơ tay đánh hắn: "Huynh làm gì thế? Muốn giết người diệt khẩu à?"

Giết người diệt khẩu? Khóe môi Úy Vân Kiệt giương lên, chợt cúi đầu quyết đoán dùng môi của mình ngăn lại cái miệng nhỏ đang nói không ngừng của nàng.

Con ngươi đen nhánh đột nhiên trừng to, máu trong người Úy Tuệ gần như ngừng chảy, hắn…

Nàng vừa muốn há mồm kêu, không ngờ, thằng nhãi này nhân cơ hội đưa chiếc lưỡi mềm vào trong miệng nàng, tham lam hấp thụ tất cả ngọt ngào của nàng, bá đạo quấn lấy cái lưỡi của nàng.

Hu hu, còn hôn lưỡi? Lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.

Đầu óc Úy Tuệ hôn mê, chỉ cảm thấy trước mắt càng thêm đen, dứt khoát nhắm mắt lại, giả bộ hôn mê ngã vào trong lòng hắn.

Chỉ là, chút đạo hạnh này của nàng sao có thể gạt được Úy Vân Kiệt chứ, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, càng thêm mặc sức hôn, một đường dọc theo môi của nàng, từ từ xuống cổ, xương quai xanh của nàng, thậm chí, một tay bắt đầu cởi vạt áo trước ngực nàng.

"Hừ, muốn chết." Úy Tuệ giả bộ không nổi nữa, mở to mắt, đấm đá hắn, nhưng rất nhanh tứ chi của nàng bị hắn chế ngự.

Đôi tay bị hắn nâng qua đỉnh đầu đặt trên thân cây, cả thân thể bị hắn đè lên, da thịt kề nhau chỉ cách một lớp y phục, không thiếu một chút mập mờ nào, huống chi nàng vừa khẽ động thì có thể cảm thấy nơi nào đó trên thân thể của yêu nghiệt biến đổi.

Ầm, có gì đó nổ tung trong đầu Úy Tuệ, cả người nàng giống như bị sét đánh, sững sờ nhìn hắn.

Rất không thích loại ánh mắt nàng nhìn mình lúc này, Úy Vân Kiệt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng trong chốc lát, ngược lại cũng không có động tác ác liệt hơn, nhẹ nhàng buông lỏng nàng ra.

"Muội yên tâm, ta sẽ phụ trách."

"Phụ trách?" Nghe được lời này của hắn, Úy Tuệ cười lạnh: "Huynh phụ trách thế nào? Lấy ta?"

Cổ nhân rất bảo thủ, nghe nói nữ tử bị người nhìn thấy cánh tay cũng phải gả cho nam nhân đó.

Mà nàng bị tên khốn này hôn nhiều lần, có phải phải dựa vào hắn cả đời hay không?

Nhưng, điều này sao có thể? Quan hệ của bọn họ…

"Ta sẽ nói với nương, chờ muội cập kê sẽ cưới muội." Úy Vân Kiệt hít sâu một hơi, giống như là hạ quyết tâm thật lớn.

"Á." Vẻ mặt bị sét đánh của Úy Tuệ lại xuất hiện lần nữa: "Huynh còn dám nói chuyện này cho nương, huynh không sợ nàng tức giận sao?"

Úy Vân Kiệt cong môi, đột nhiên cảm thấy hiện tại nàng bùng nổ cảm xúc tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, dường như, như vậy hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi.

"Yên tâm, nếu nàng biết ta đồng ý cưới muội, tất nhiên sẽ yên tâm giao muội cho ta."

"Sặc." Một ngụm máu bị nghẹn trong cổ họng, Úy Tuệ hít thở sâu mấy hơi, cuối cùng mới ép xuống được ngọn lửa đang sôi trào trong lồng ngực.

"Được thôi, họ Úy kia, huynh có can đảm thì đi nói chuyện này cho nương biết đi, nếu nàng biết mà không lấy đao chém huynh, ta sẽ theo họ huynh." (Sao lại tự bán mình rồi, hô hô)

Bị bộ dạng tức giận của nàng chọc cười, Úy Vân Kiệt dứt khoát cười nói: "Cũng không cần muội phải theo họ ta, đến lúc đó muội đừng chạy là được rồi."

"Hừ, ta thấy người nên chạy là huynh mới đúng." Úy Tuệ bĩu môi, nàng gần như đoán chắc nếu Tiêu Minh Ca biết được chuyện này, coi như không cầm đao chém hắn cũng khẳng định không thể thiếu tát tai, làm gì có người nào đối với muội muội như vậy chứ?

"Được, vậy hai ta quyết định." Úy Vân Kiệt đột nhiên bắt được tay của nàng, làm hại tim Úy Tuệ lại nhảy lên kịch liệt: "Huynh muốn làm gì?"

Ánh mắt Úy Vân Kiệt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt có một ngọn lửa đang thiêu đốt: "Nghe cho kỹ, nếu mẫu thân đồng ý chuyện chung thân này thì muội phải ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta."

"Làm sao có thể?" Nhìn hắn điên đúng là không nhẹ.

"Không dám đồng ý?" Úy Vân Kiệt nhíu mày.

Úy Tuệ cắn răng: "Được, nhưng nếu nương nói một chữ không thì huynh phải thề từ nay về sau không được đối xử với ta như vậy nữa."

"Như thế nào?" Úy Vân Kiệt giống như không hiểu.

Úy Tuệ tức đỏ mặt, dậm chân kêu lên: "Chính là như vừa rồi vậy. Ta cảnh cáo huynh, lần sau huynh còn dám hôn ta lung tung, có tin ta sẽ cầm đao cắt đầu lưỡi huynh hay không hả."

"Không tin." Úy Vân Kiệt nhún vai.

Úy Tuệ tức giận đến tím gan: "Ta cho huynh biết, không phải ta hù dọa huynh, ta thật sự…"

"Ta sẽ không cho muội cơ hội." Úy Vân Kiệt nheo mắt, đáy mắt lộ tình thế bắt buộc: "Bởi vì, nương nhất định sẽ đồng ý, muội chỉ cần an tâm chờ làm tân nương của ta là được rồi."

Ôi, nói chuyện với người này mệt quá à, lười cải cọ, Úy Tuệ thở dài một hơi: "Thôi, lười dài dòng với huynh, hiện tại dẫn ta đi gặp nương, huynh có thể nói với nàng." Chỉ cần hắn thật sự có can đảm này.

"Hiện tại đêm đã khuya, nương đã ngủ, sáng mai đi." Úy Vân Kiệt không chút để ý nói.

"Tạm được, nhiều nhất tám giờ." Úy Tuệ phỏng chừng, trời vừa tối thì cổ nhân đã ăn cơm, nếu là ở hiện đại thì cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu có được không?

Úy Vân Kiệt cười lên: "Muội vội vả muốn gả cho ta vậy sao?"

"Ta nhổ vào, ta chỉ là sốt ruột khó nén muốn xem nương thu thập huynh thế nào thôi." Yêu nghiệt.

Úy Vân Kiệt cũng không giận, đưa tay ôm lấy nàng.

Thân thể Úy Tuệ run lên, giãy giụa muốn lui về sau: "Huynh làm gì thế? Ta nói không được."

"Muội chắc chắn muội có thể đi ra khỏi viện này?" Úy Vân Kiệt khinh thường nhìn nàng, lúc nãy trên cây đã vụng về như vậy rồi, còn trông cậy vào nàng có thể làm gì khác sao?

Trong mắt Úy Tuệ phun lửa, một tay nắm tay hắn đặt trên eo mình: "Có thể ôm ta nhưng không cho phép ăn đậu hũ."

"Đậu hũ? Chỗ nào?" Ánh mắt Úy Vân Kiệt lưu chuyển, lóe ra ánh sáng tà tức.

Úy Tuệ tức giận ngứa răng: "Là ta, không cho phép nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta."

"A, nhưng muội không có tiện nghi." Úy Vân Kiệt buồn cười, nhưng thấy nàng nghiến răng ken két, biết nàng tức giận không nhẹ, cũng không chọc nàng nữa, dẫn theo nàng bay vào Úy phủ.

Úy Tuệ cực kỳ nghi ngờ: "Không phải Úy gia bị niêm phong sao?"

"Hiện tại không phải Úy gia nữa mà là phủ Công chúa." Bởi vì Tiêu Minh Ca không muốn rời tòa viện của nàng nên Hoàng thượng hạ chỉ, trực tiếp phong nơi này thành phủ Công chúa, nơi này trở thành phủ đệ của Tiêu Minh Ca, trước mắt, trong phủ đang sửa chữa sắp xếp lại.

Hai người đi thẳng tới viện của Tiêu Minh Ca, may mắn nàng còn chưa ngủ, đang nói chuyện với Hạ ma ma trong phòng, nghe Úy Tuệ đến đây, vô cùng vui mừng, vội vàng ra ngoài đón.

Nhìn thấy mẫu thân, đáy lòng mềm mại của Úy Tuệ xúc động, cho dù người này không phải thật sự là nương của nàng, nhưng cũng cho nàng tình thương dịu dàng giống như của mẹ.

Nhào vào trong ngực Tiêu Minh Ca, mắt Úy Tuệ cay cay, rất muốn kể cho nàng nghe những uất ức mấy ngày nay của mình, nhưng sợ nàng lo lắng khổ sở, rốt cuộc nhịn xuống.

Nhưng đối với chuyện Úy Vân Kiệt khi dễ mình thì nàng vẫn canh cánh trong lòng, nghĩ lại, mặc dù nói không nói chuyện này cho nương biết nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp, để cho nương trừng trị yêu nghiệt kia thật tốt.

Nhưng nào ngờ, Úy Vân Kiệt vừa ngồi xuống đã mở miệng nói với Tiêu Minh Ca chuyện muốn kết hôn với Úy Tuệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK