Thời khắc này, Carlos cảm thấy bản thân thật sự rất hạnh phúc. Hắn tuyệt đối không ngờ tới điều mình phải xoắn xuýt không phải việc không có học đồ mà là người muốn làm học đồ quá nhiều! Nghe xong lời của hắn, các người chơi liếc nhìn nhau, nhao nhao lưu lại. Dưới sự chỉ huy của Carlos, mọi người bắt tay vào xây dựng xưởng rèn. Nhìn đám người được chọn đầy nhiệt tình, Carlos vô cùng xúc động: -Thật tốt! Cuộc sống như vậy, đã vài trăm năm chưa từng gặp qua! Nhớ tới lúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.