Ngoảnh đầu lại nhìn một cái, phía sau lưng đám xác sống đang tiến lại ngày càng gần, Demacia toàn thân không ổn rồi.
-Mẹ nó, có cần phải đuổi theo sát như vậy không…
Hắn hít sau một hơi, lại tiếp tục tăng tốc.
-Đã là BOSS thế giới vậy thì chạy một vòng đi. Mục ca và những người khác sau khi nhận được thông báo nhất định sẽ nhanh chóng chạy qua đây, trước lúc ấy mình không thể chết được, nếu BOSS quay lại và không thực hiện được nhiệm vụ thì nhiệm vụ sẽ thất bại.
Demacia thay đổi ý định dẫn guái rồi tự sát ban đầu.
Mục tiêu mới vừa mới đặt ra, hắn liền thay đổi phương hướng, bắt đầu chạy vòng quanh nhằm kéo dài thời gian.
Cô Lỗ được vây xung quanh bởi những vong linh, ngồi trên vai một bộ xương cao lớn, theo sát phía sau Demacia.
-Ha ha... Muốn kéo dài thời gian?
Nhìn Tinh Linh đầu đầy mồ hôi, ánh mắt nó đầy vẻ chế giễu:
-Hay là nói, người đang đợi đồng bọn của mình tới?
Đến lúc này, Cô Lỗ có thể khẳng định một trăm phầm rằng, phía sau tên Tinh Linh này nhất định là đang ẩn chứa một thế lực nào đó.
Tuy nhiên, sở hữu những vong linh Tinh Linh có khả năng chiến đấu cao, hắn trước giờ chưa từng sợ lấy ít đánh nhiều.
Mặc dù vong linh của nó không có trí tuệ, nhưng lại có rất nhiều, và không hề cảm nhận được sự đau đớn, không sợ chết cũng không sợ hãi bất cứ thứ, là một vũ khí không sợ hãi gì và có thể đánh được với cả đám lớn.
Mà nó cũng không nghĩ rằng đối thủ thực sự mạnh, nếu không thì đã sớm xuất hiện từ lâu rồi.
-Đây là một cơ hội. Ta lại muốn xem xem, ai là kẻ đứng đằng sau nó... Ha ha, có sự tham gia của Tinh Linh. Nói không chừng còn có thể câu được mẻ cá lớn.
Nó định nhân cơ hội để ép đối phương xuất hiện...
Chạy liên tục không ngừng, thể lực của Demacia cũng giảm sút nhanh chóng.
Dù đã tắt đi cảm giác mệt mỏi, nhưng BUFF kiệt sức về thể chất này vẫn khiến năng lực hành động của hắn càng ngày càng kém đi.
Cuối cùng, hắn dường như chạy không được nữa, từ từ dừng lại.
-Không chạy được nữa à?
Cô Lỗ nhảy khỏi vai của vong linh, cười lạnh nhìn Demacia với vẻ chế nhạo.
Nó vẫy tay một cái, hơn một chục xác sống cấp 10 tràn đến và bao vây lấy Demacia.
Demacia quay đầu lại, vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi trên đầu, nhưng nét mặt không hề có chút căng thẳng hay tuyệt vọng.
Một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Cô Lỗ:
-Ngươi thế mà lại không sợ?
Demacia nhìn Tế Tự Yêu tinh trong trang phục pháp sư trước mắt, đột nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng:
-Sợ cái gì?
Hắn hừ một tiếng, nhổ nước bọt:
-Quân tiếp viện của ông đây tới rồi!
Ngay sau khi lời nói kết thúc, xung quanh đã có những tiếng reo hò phấn khích vang lên:
-Là BOSS thế giới! Là BOSS thế giới!
-Giết! Đừng để nó chạy thoát!
-Vì tộc Tinh Linh! Vì Eve điện hạ!
-Lật đổ bọn Yêu tinh!
-Làm nó!!!
Theo một tiếng hét lớn, vô số bóng người mặc áo choàng gai, áo giáp gỗ, cầm dao gỗ và quyền trượng, từ tứ phương tám hướng trong rừng rậm xông ra.
Tế Tự Yêu Tinh Cô Lỗ bị những tiếng hô hào phấn khích này dọa một hồi.
Nó ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ những bóng người cao lớn, đột nhiên thất thanh nói:
-Tinh Linh?!
Vị thần của mùa đông và săn bắn trên cao, Tinh Linh ở đâu mà xuất hiện trong rừng nhiều đến vậy?
Không phải chúng đã sớm rời đi rồi sao?
Cô Lỗ đột nhiên có ý muốn trốn chạy.
Không phải hắn, đây là quan niệm cố hữu ngàn năm, cho dù tộc Tinh Linh có ngã xuống, Tinh Linh bình thường cũng sẽ có thực lực trên cảnh giới Hắc Thiết.
Còn nó là một con Yêu Tinh bé nhỏ, dù cho có gặp được kỳ ngộ, trở thành Tế Tự, thì việc đánh bại hơn mấy trăm Tinh Linh cũng tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng ngay khi ý tưởng trốn thoát nổi lên, nó lại nhanh chóng tự mình dập tắt.
-Hả? Không đúng...
Trong lòng của Cô Lỗ có chút động.
Nếu có nhiều Tinh Linh mạnh mẽ như vậy, thì tộc của nó đã bị đuổi ra khỏi tàn tích Firenze của Tinh Linh từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Cô Lỗ tỉ mỉ nhìn kỹ hơn. Nhìn một cái, liền khiến nó cảm thấy có chút an ổn trở lại...
Những tên Tinh Linh này đều là tay mơ, thực lực Chức Nghiệp giả cũng chưa đạt tới được!
Trong giây lát, Cô Lỗ đã nghĩ được thông suốt mọi thứ.
Đúng vậy, những tên của tộc Yêu Tinh biến mất, nhất định là do đám Tinh Linh này đang dở trò gì đó!
Nhưng sau đó, con Yêu Tinh già lại càng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng những con Tinh Linh ngay cả cấp mười một cũng chưa đến lại là từ đâu chui ra vậy?
Nó dùng não có dung lượng có hạn của mình nghĩ nghĩ.
Nhưng vẫn nghĩ không ra...
Thế là, nó quyết định không nghĩ nữa mà trở nên nóng lòng muốn thử xem sao:
-Được rồi, thần mùa đông và săn bắn ở trên cao! Bất kể các ngươi từ chỗ nào chui ra, gặp phải ta coi như các ngươi xui xẻo! Đem cái mạng nhỏ của các ngươi hiến cho Chân Thần điện hạ, ta nhất định sẽ nhận được phần thưởng của ngài ấy.
Tiêu diệt nhiều Tinh Linh như này, nhất định sẽ nhận được sự khen ngợi và phần thưởng của các thần linh!
Tinh Linh tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng không phải là tộc chuyên về võ nghệ chiến đấu, vì chúng yêu chuộng hòa bình nên hiệu quả chiến đấu của chúng cũng không quá mạnh mẽ.
Còn nhóm Tinh Linh tay mơ ngay cả cấp mười một cũng chưa tới này, Cô Lỗ cho rằng chúng còn chẳng bằng những Yêu Tinh cấp mười.
Kẻ thù với cái trình độ này, nó một mình đối phó cũng dư sức.
Khà khà, chỉ sợ đám Tinh Linh này bị thương ăn đau liền toán loạn bỏ chạy, không, hoặc là nhìn thấy quân đội vong linh lại bị dọa cho sợ hãi mà bỏ chạy.
Nghĩ đến điều này, Cô Lỗ cười lạnh một tiếng, khua cây quyền trượng của mình.
Năng lượng màu đen tím được giải phóng từ cây pháp trượng bộ xương, trong nháy mắt, lại có hơn chục bộ xương vong linh được giải phóng...