Không bình thường, điều này tuyệt đối không bình thường!
Tại sao người được chọn lại có thể như vậy.
Đầu óc Alice ngày càng hỗn loạn.
Một lát sau, trên cành cây của Thế Giới Thụ xuất lóe lên ánh sáng màu xanh, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Người này chính là Demacia, tên xui xẻo vừa bị Alice đánh bay. Hắn đứng ngẩn ra rồi sợ hãi nói:
- Mẹ của ta ơi... Làm ta sợ muốn chết, NPC này có sức mạnh thật lớn. Cũng may là ta đã giảm độ cảm nhận đau đớn xuống.
Sống lại?!Nhìn thấy bóng người xuất hiện một lần nữa, Alice có chút sững sờ.
- Không cần sợ hãi, Alice. Những người được chọn này đều bất tử. Họ sẽ không chết đâu!
Bỗng nhiên, lời nói của Eve vang vọng trong lòng Alice, dường như trong lời nói có chứa một loại sức mạnh nào đó có thể làm người nghe bình tĩnh.
- Mẫu Thần đại nhân!
Nghe được âm thanh quen thuộc kia, Alice cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng ngay sau đó vành mắt của nàng bỗng đỏ lên, gần như sắp khóc đến nơi, chẳng biết là do kích động hay là do ủy khuất.
- Mẫu Thần đại nhân... bọn họ... bọn họ...
Cô thiếu nữ này nói năng có chút lộn xộn.
- Khục khục... Không cần phải sợ.
Eve ho khan một tiếng, có chút chột dạ an ủi:
- Họ là những cư dân bị chèn ép từ thế giới khác, do tinh thần của họ phải chịu áp lực rất lớn nên cần phải phát tiết ra ngoài. Việc trở thành người được chọn chính là phương thức trốn tránh hiện thực của họ. Một số người đôi khi sẽ làm ra một số việc không thể giải thích được. Tuy họ có chút kỳ lạ nhưng tiềm năng cùng sức mạnh không thể coi thường, ngươi nên tha thứ cho họ một ít.
Eve đã lường trước được tình huống này khi đưa những người chơi vào.
Sau một loạt các sàng lọc và tuyển chọn, 300 người chơi này không phải người chơi thâm niên thì cũng là những lão làng trong lĩnh vực trò chơi.
Do chơi game nhiều trong thời gian dài hoặc do một ít bệnh nghề nghiệp mà họ dần dần sinh ra thái độ vô pháp vô thiên, sợ rằng không đủ rắc rối hay không kích thích nên trong lúc chơi một game mới thì không kiềm chế được là điều bình thường.
Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, phần lớn những người chơi lão làng đều có lối chơi cợt nhả.
Đương nhiên, không thể giải thích cho Alice những điều như trên. Trầm mặc một lát sau, Eve nói với với thiếu nữ:
- Ngươi cứ coi bọn như những người bị bệnh về đầu óc là được.
Alice: ...
- Nhưng người cứ yên tâm, bản chất của bọn họ không xấu, lại còn rất chịu khó. Người cứ thoải mái giao công việc cho họ, dần dần rồi họ cũng sẽ thay đổi thôi. Hơn nữa này 300 người này chỉ là nhóm đầu tiên, nhóm người được chọn sau sẽ không giống như vậy.
Nhóm sau? Vẫn còn nhóm sau sao?
Alice có chút hoảng sợ.
Dường như cảm giác được sự bất an của cô gái này, Eve vội vàng bổ sung thêm.
- Khục khục... Yên tâm đi, bọn họ sẽ thay đổi!
Nói xong, hắn sử dụng thần lực, truyền một ít thông tin vào đầu Alice
- Đây là danh sách nhiệm vụ hằng ngày. Ngươi có thể phân công nhiệm vụ cho người được chọn đi làm, điều này có thể làm cho họ bớt chú ý đến ngươi.
Nếu mình đã có tín đồ ở đại lục Sega, vậy thì đẩy tác dụng của tín đồ lên tối đa. Để bọn họ trở thành NPC chuyên phân phối nhiệm vụ cho người chơi là được.
Còn về phần bản thân thì chỉ cần khống chế mấu chốt trò chơi và kiểm soát cốt truyện là được.
Đây cũng là giải pháp để người chơi và dân bản địa có thể giao lưu với nhau, dự tính của hắn chính là gắn kết người chơi và Tinh Linh để tạo ra một nền văn minh mới mạnh mẽ hơn.
Vị trí của hắn dành cho Alice chính là NPC quản lý nhiệm vụ hằng ngày. Đồng thời cũng là người hỗ trợ người chơi chuyển chức nghiệp Tế Tự trong tương lai.
Về phần dự định sắp tới, Eve định để cho người chơi làm nhiệm vụ thăng cấp đồng thời xây dựng một căn cứ cho chính mình.
Một hồi qua đi, Alice phát hiện trong đầu mình xuất hiện thêm thứ gì đó.
Danh sách nhiệm vụ?
Alice nhìn vào nội dung một chút rồi đọc thì thào:
- Tu sửa Thần Điện.
- Thu thập vật liệu gỗ.
- Kiến thiết phòng ốc...
Alice: ...
Đây không phải những công việc dành cho ô sin hay sao?
Liệu người được chọn có nguyện ý làm những việc này không?
Những việc sai vặt như thế này, lúc Tinh linh tộc còn thịnh vượng đều ném cho những sinh vật cấp thấp làm tất.
Còn bọn họ đều là người được chọn đấy.
Ngoài ra, dường như bọn họ cũng không phải tín đồ của Mẫu Thần đại nhân và họ còn không có kỷ luật, ai nấy đều vô pháp vô thiên.
Bọn họ thật sự sẽ cam chịu sao?
Mà những việc này đều cần tính hợp tác cao mà, liệu có khả thi hay không?
Alice có chút mờ mịt.
Không... Không thể nghĩ như vậy!
Dường như nàng cảm thấy áy náy vì đã hoài nghi Mẫu Thần nên đã dùng sức lắc đầu.
Đồng thời trong lòng không ngừng khẳng định Mẫu Thần luôn đúng!
Thân là Tự Nhiên Thánh Nữ, là người thân cận nhất với Mẫu Thần, đây nhất định là một thử thách của Mẫu Thần đại nhân dành cho mình, nhất định phải hoàn thành thật xuất sắc.
Nghĩ tới đây, Alice ở trong tâm mặc niệm một tiếng Mẫu Thần tại thượng, sau đó vươn tay tại trước ngực lần nữa vẽ lên ký hiệu Tự Nhiên Chi Mẫu.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn về phía người chơi.
Những người chơi vẫn hỗn loạn như trước, nhưng không ai dám làm bậy.
Nhìn thấy cảnh này, Alice vừa bùng lên quyết tâm lại thở dài một hơi, cảm giác hơi nặng đầu.
Nên mở miệng như thế nào đây? Phải làm như thế nào để cho bọn họ cam tâm tình nguyện tiếp nhận nhiệm vụ bây giờ?
Nếu quả thật như Mẫu Thần đại nhân đã nói thì bọn họ cũng thật đáng thương.
Hành động cực đoan như thế, hẳn là họ đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực mới đúng, cuộc sống của họ tại thế giới khác chắc phải vô cùng gian khổ.
Nghĩ tới đây, Alice cảm thấy đám người lỗ mãng này không có đáng ghét như vậy.