Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiểu Kính cậu còn chưa đi sao?"
Nhân viên khác của tiệm đồ ngọt đi ra, thấy Tịch Kính đứng ở cửa, có người hỏi hắn.
"Có người tới đón tôi." Tịch Kính đáp một câu.
"Vậy cậu cẩn thận chút nha, quanh đây buổi tối không an toàn lắm đâu."
"Ừ." Tịch Kính nhìn bọn họ rời đi, ông chủ khóa cửa đi ra, vui rạo rực vỗ bả vai Tịch Kính, sau đó ngồi xe máy điện đi mất.
Lúc này đã khuya, các tiệm xung quanh hầu như đều đã đóng cửa nghỉ ngơi.
Ngẫu nhiên có hai nhà còn mở cửa, lúc này đã thu dọn xong đồ, chuẩn bị tan tầm.
Tịch Kính đứng bên ngoài cửa hàng, nhàm chán nhìn biển hiệu của cửa hàng bên cạnh.
Cạch ——
Bảng hiệu tắt đèn, cửa hàng cuối cùng của cả tuyến phố cũng đóng cửa.
Ánh sáng trong mắt Tịch Kính dường như cũng ảm đạm dần khi bảng hiệu tắt đi, hắn cầm di động, không dám gọi điện thoại.
Tịch Kính đi đi lại lại tại chỗ, thỉnh thoảng nhìn xuống điện thoại, vài lần muốn gọi điện thoại, cuối cùng vẫn không ấn xuống.
Bất tri bất giác trôi qua một tiếng, Tịch Kính cảm thấy cả người hơi rét run.
Tịch Kính ngồi trên bậc thang bên cạnh, khuỷu tay đè lên đầu gối, đầu chôn trong khuỷu tay.
Xa xa có tiếng bước chân vang lên, lỗ tai Tịch Kính giật giật, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, có vài người đang đi về phía bên này.
Tiếng trò chuyện dần lớn lên.
Mấy người kia rõ ràng đã thấy Tịch Kính, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi về phía bên này.
Tịch Kính theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, hắn đứng dậy nhìn chằm chằm mấy người kia.
Mấy người kia rõ ràng đã uống rượu, còn chưa tới gần, Tịch Kính đã ngửi thấy mùi rượu.
Tịch Kính xiết chặt nắm tay, xoay người chạy về một hướng khác.
Tịch Kính đụng vào người khác, thân thể được đỡ lấy, tiếp theo bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: "Chạy cái gì?"
Tịch Kính vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh gần trong gang tấc, trái tim "thình thịch" nhảy lên.
Mấy người bên kia thấy có người xuất hiện, đồng thời ngừng lại, nhưng nhìn đối phương chỉ là một cô gái, đại khái cảm thấy không có gì phải sợ, tiếp tục đi về phía này.
Tịch Kính kéo Sơ Tranh bỏ chạy.
Tịch Kính chạy rất nhanh, rẽ mấy cái ngõ gần đó liền, rất nhanh đã bỏ xa mấy người kia.
Xác định mấy người kia không theo kịp, Tịch Kính chống đầu gối thở.
"Chạy cái gì?" Sơ Tranh rất không hiểu, chỉ mấy người vừa rồi, nửa phút là cô đã xử lí xong!
"Bọn họ..."
Dường như Tịch Kính nhớ đến chuyện lúc trước Sơ Tranh đối phó với con sâu rượu, sắc mặt hơi đỏ, câu nói kế tiếp cũng không nói thành lời.
Tịch Kính cúi đầu, nắm ngón tay mình không nói câu nào.
Sơ Tranh giơ tay kéo người lại, nửa ôm trong lòng: "Sao không trở về?"
"Cô... Đã nói tới đón tôi."
"Tôi không tới, cậu không biết tự đi về trước à?"
"..."
Ngón tay Tịch Kính vò vạt áo, có vài phần đáng thương.
Rõ ràng cô đã nói...
Sơ Tranh nắm chặt ngón tay đang dần dùng sức của Tịch Kính, đặt tay hắn bên hông mình, thuận thế kéo vào lòng trực tiếp ôm lấy: "Hôm nay có chút việc trì hoãn, lần sau tôi không tới, nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Tịch Kính sửng sốt hồi lâu: "Về sau cô sẽ tới đón tôi sao?"
"Cậu muốn tôi tới sao?"
"... Ừ."
"Cậu muốn thì tôi tới." Thẻ người tốt đã nói, ta có thể từ chối không? Không thể!
Một tay khác xuôi ở bên người Tịch Kính, vòng qua ôm lấy eo Sơ Tranh, khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ Sơ Tranh, ngửi mùi hương trên người cô.
-
Trở về chỗ ở, gia đình bên cạnh lại đang đánh con nhỏ, tiếng đứa bé khóc đến rung trời.
Tịch Kính cau mày mò chìa khóa mở cửa, cửa phòng cách vách đột nhiên bị mở ra, một đứa bé bị đẩy ra, tiếp đó cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại.
Đứa bé đứng bên ngoài khóc đến thương tâm.
"Mở cửa, ồn muốn chết." Sơ Tranh nhắc nhở Tịch Kính.
Tịch Kính mở cửa ra: "Tôi muốn..."
Hắn chỉ chỉ đứa bé kia.
"Muốn làm gì?"
"Cha của cô bé sẽ không cho cô bé vào nữa." Tịch Kính nhỏ giọng thỉnh cầu: "Có thể cho cô bé ở lại đây không?"
Chuyện như vậy Tịch Kính từng gặp vài lần rồi, hắn không đành lòng nhìn đứa trẻ kia ở bên ngoài một mình, vậy nên cho cô bé ở nhờ trong nhà mình.
Nhưng cũng bởi vì việc này, cha của đứa bé nhìn hắn không vừa mắt.
"Bản thân cậu còn chưa quản được, còn đòi quản người khác?" Chính mình còn cần người khác cứu, mà còn có tâm tư cứu người khác, ai cho cậu lá gan đó.
"Khi tôi có thể giúp, thì sẽ giúp một chút....." Tịch Kính chậm chạp nói.
Thẻ người tốt lương thiện vậy sao?
Quả nhiên là bây giờ lương thiện bao nhiêu, về sau hắc hóa lại tàn nhẫn bấy nhiêu.
Tầm mắt Sơ Tranh chuyển một vòng trên người đứa bé gõ cửa muốn đi vào, không biết đang cân nhắc cái gì.
"Muốn cho nó vào cũng được." Sơ Tranh chống cửa, ép Tịch Kính trên khung cửa: "Hôn tôi một cái, tôi sẽ cho con bé vào."
"Hả?"
Tịch Kính kinh ngạc nhìn Sơ Tranh.
Đây rõ ràng là nhà hắn mà...
"Không đồng ý?"
Tịch Kính: "..."
"Vậy cậu đừng nghĩ đến chuyện cho con bé vào." Sơ Tranh buông tay: "Đi vào."
Tịch Kính đột nhiên ngửa đầu, hôn lên mặt Sơ Tranh một cái, rồi quay đầu đi về phía đứa trẻ kia.
Sơ Tranh kéo hắn lại.
Tịch Kính thất kinh: "Tôi... Tôi hôn rồi."
Sơ Tranh híp mặt lại: "Cậu gọi đó là hôn à?"
"... Không phải sao? Cô cũng chưa nói không thể như vậy mà..." Thanh âm Tịch Kính yếu ớt: "Cô không thể đổi ý."
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Ta nghĩ cách khác.
Sơ Tranh buông hắn ra, Tịch Kính lập tức đi tới chỗ đứa bé kia.
Đại khái là trước kia Tịch Kính từng thu lưu cô bé vài lần, cô bé cũng không kháng cự nhiều, khóc thút thít đi theo Tịch Kính qua đây.
Sơ Tranh dựa vào cửa, mắt lạnh nhìn cô bé cầm tay Tịch Kính, lộ ra vài phần ỷ lại.
Đây là của ta!!
Móng tay Sơ Tranh cào khung cửa, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Tịch Kính mang đứa bé vào nhà, thấy Sơ Tranh vẫn còn đứng ở cửa, hắn chạy lại, gương mặt ửng đỏ: "Không vào sao?"
Sơ Tranh vươn tay về phía hắn.
Tịch Kính nghi hoặc, không biết Sơ Tranh có ý gì.
Sơ Tranh cũng không nói, chỉ giơ tay, một hồi lâu sau Tịch Kính thử đưa tay qua, nắm chặt tay cô, lúc này Sơ Tranh mới vào phòng.
Tịch Kính: "..."
Thì ra cô ngây thơ như vậy.
Tịch Kính không nhịn được nâng khóe miệng lên.
-
Sơ Tranh ngồi bên cạnh, như đang xem kịch, mắt lạnh nhìn đứa bé khóc nức nở.
Cô bé rõ ràng rất sợ cô, cả người lui về phía Tịch Kính, còn kéo vạt áo Tịch Kính, khóc thút thít không ngừng.
"Có phải cha em lại uống rượu không?" Tịch Kính cầm khăn tay, kiên nhẫn lau nước mắt cho đứa bé.
"Dạ..." Đứa bé gật đầu: "Anh ơi, ông ấy đánh em đau quá."
"Đánh em ở chỗ nào?"
Đứa bé chỉ chỉ cánh tay và phía sau lưng.
Tịch Kính còn chưa kịp xem vết thương cho đứa bé, Sơ Tranh đã túm hắn ra: "Để tôi."
Đứa bé vốn đã ngừng khóc rồi, thấy bộ dạng hung thần ác sát của Sơ Tranh, nước mắt nháy mắt lại tràn đầy.
"Em dám khóc tôi sẽ nhét em về nhà."
Đứa nhỏ bị hung, nước mắt tụ lại càng nhiều hơn, lại không rơi xuống, tội nghiệp nhìn về phía Tịch Kính.
Sơ Tranh cũng nhìn theo, ý tứ rất rõ ràng: Cậu dám giúp nó, cả cậu tôi cũng ném ra luôn.
Tịch Kính: "..."