➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ma Điệp màu trắng xung quanh bị kinh động, lúc này dồn dập vỗ cánh bay tới, không nói một lời công kích Sơ Tranh và Một Tấc.
"Đừng giết bọn nó!"
Trong nháy mắt khi thanh âm của tế ti đại nhân rơi xuống, ngân quang quét ngang mà qua, một Ma Điệp bị phân thành hai.
Sơ Tranh nhìn về phía tế ti, đại khái là muốn nói: Loại vật này không giết đi, còn giữ làm gì?!
Nhưng mà một giây sau, Sơ Tranh nhìn thấy một Ma Điệp bị phân thành hai trên không trung cực nhanh mọc ra đầu và cánh mới.
Sơ Tranh: "..."
Má ơi nhân đôi!
Làm ta sợ muốn chết.
"Bọn nó có thể tái sinh." Thanh âm của tế ti đại nhân lần nữa vang lên: "Không thể phá hư thân thể của bọn chúng."
Nếu giết bọn nó như thế, thì càng giết sẽ càng nhiều hơn.
Ma pháp trận của tế ti đại nhân bên kia đang yếu đi, con Ma Điệp to lớn thuần một sắc trắng kia, dường như phát giác được cơ hội của mình đến, động cánh, sóng âm vô hình từ ma pháp trận gột rửa ra.
Sóng âm bị ma pháp trận ngăn cản không ít, nhưng vẫn có một ít truyền ra.
Tế ti đại nhân dưới chân vừa lui.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ, trong nháy mắt rút đi huyết sắc, khóe miệng ẩn ẩn có vết máu tràn ra, theo khóe miệng của hắn, từ cằm trượt xuống, nhỏ xuống y phục màu nguyệt bạch của hắn.
Hắn hít sâu một hơi, giữ vững thân thể, cánh môi hé mở, tiếng ngâm xướng trầm thấp cổ xưa, chậm rãi vang lên trong hang động.
Ánh sáng của ma pháp trận vốn dĩ đang ảm đạm, dần dần mãnh liệt.
Trong ma pháp trận, Ma Điệp điên cuồng va chạm, hình thành nên lực lượng chống đối lại tế ti.
Ánh sáng của ma pháp trận lúc thịnh lúc ngầm, trong lúc nhất thời không ai làm gì được ai.
Nhưng mà Ma Điệp còn có đồng lõa ở bên ngoài, phần lớn Ma Điệp chen chúc về phía tế ti.
Sơ Tranh giơ tay, Vô Số ngân quang tràn ra, bện thành hình lưới trên không trung, giữ những Ma Điệp phân tán này lại, buộc chặt.
Chỉ trong chớp mắt, Ma Điệp bên trong sơn động liền ít đi hơn phân nửa.
Ánh sáng màu bạc vòng quanh tế ti, xua đuổi Ma Điệp bên cạnh hắn.
Trong hư không ngân quang thoáng hiện, Ma Điệp bị ngân quang bao trùm, cực nhanh ném vào trong lưới bạc trên mặt đất.
Cô nương khuôn mặt lãnh đạm đứng trong ngân quang bay múa, thanh nhã lạnh lẽo, vừa liếc mắt đã phảng phất như trông thấy trong núi tuyết.
Phốc ——
Tế ti bỗng nhiên thổ huyết, ánh sáng của ma pháp trận rơi xuống.
Ma Điệp trong ma pháp trận vỗ cánh mà lên, xúc tu to lớn quăng về phía tế ti.
Thân thể tế ti bị quất bay.
Dưới chân Sơ Tranh điểm một chút, ma pháp màu đen thoáng hiện, đưa cô thuấn di đến sau lưng tế ti, đỡ lấy thân thể hắn.
Trong nháy mắt khi Sơ Tranh đỡ lấy hắn, trước mắt đột nhiên hiện lên một chút hình tượng vụn vặt.
Thân thể thoáng như bị bàn tay vô hình lôi kéo, muốn làm cho cô triệt để lâm vào những hình ảnh kia.
Sơ Tranh lập tức phát hiện không đúng, bỗng nhiên nhéo mình một cái.
Nhéo xong đầu óc xoay chuyển.
Hẳn là nhéo chính mình.
Thế là cô buông cánh tay đang nhéo mình ra.
Lần này thì tốt rồi, thân thể tế ti đột nhiên ngã xuống, một tay Sơ Tranh đỡ hắn, một tay khác còn đang nhéo mình, hai người trực tiếp té xuống đất.
Đầu Sơ Tranh đụng vào trán tế ti, trong nháy mắt Sơ Tranh liền đau đến tỉnh.
Sơ Tranh: "..." Vậy không phải ta nhéo không công sao?
Sơ Tranh nhìn thẻ người tốt đang bị mình đè ở dưới, sắc mặt vẫn không đúng lắm.
Ma Điệp này có khả năng sở hữu loại ma pháp có thể khiến cho người ta lâm vào huyễn cảnh, không biết thẻ người tốt rơi vào từ lúc nào, nhưng chắc chắn là bởi vì hắn lâm vào huyễn cảnh, nên Ma Điệp này mới có thể xông phá ma pháp trận.
"Gâu gâu gâu gâu!!"
Một Tấc bén nhọn gào thét, Sơ Tranh ngước mắt nhìn lại, con Ma Điệp cực lớn kia, đang hướng về phía cô.
Đáy mắt Sơ Tranh có khí thế hung ác hiện lên.
Chó chết!
Biết dùng huyễn cảnh thì ghê gớm à!
Ầm!
Ngân quang đầy trời rơi xuống, Ma Điệp đụng vào phía trên, thân thể cao lớn, ngã quỵ về phía sau, phần lưng chạm đất, tóe lên một ít tro bụi.
Trong hang động đá vôi không ngừng nổi gió.
Trong không khí tràn ngập những lưỡi dao gió, lượn vòng xung quanh người Sơ Tranh.
Ma thú hệ "phong"?
Thân thể Sơ Tranh né tránh trong những lưỡi dao gió này, nhanh đến cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Phần lớn ngân quang dừng ở trước mặt tế ti, chặn những lưỡi dao gió càn quấy kia.
Lúc này toàn bộ lực chú ý của Ma Điệp đều ở trên người Sơ Tranh, nó động cánh, vô số lưỡi dao gió bay tới.
Nhưng mà lưỡi dao gió đụng vào ngân quang bên người Sơ Tranh, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tán trong không khí.
"Oanh..."
Hang động rộng rãi có đá vụn lăn xuống, Ma Điệp quay người, lại phát hiện người vừa rồi còn ở đó, bây giờ không thấy đâu nữa.
Ma Điệp đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, nó không nhìn thấy người, nhưng có thể cảm giác được, nhân loại kia đang ở trên người nó.
Rầm ——
Ầm ——
Ma Điệp đụng vào vách núi đá, Sơ Tranh trượt từ trên cánh nó xuống, quăng một đạo ma pháp qua.
Ma Điệp bị ma pháp đập vào trong vách núi, cả vách núi đều lõm vào không ít.
Đỉnh đầu có những tảng đá có thể tùy thời lăn xuống.
Ma Điệp đập xuống đất, con mắt lớn chừng bằng quả đấm, nhìn chòng chọc vào Sơ Tranh.
Lúc này Ma Điệp rất tức giận, dùng cánh chống lên đứng dậy, phần bụng bắt đầu chấn động, phát ra âm thanh ông ông.
Âm thanh kia làm Ma Điệp bị Sơ Tranh dùng lưới bạc buộc lại, bắt đầu cấp tốc bành trướng.
Nhưng mà lưới bạc mặc dù khuếch trương lớn hơn một chút, cũng không bị nứt vỡ.
Âm thanh ong ong ong chấn động dừng lại một giây.
Sau đó bồi tiếp âm thanh ong ong ong lớn hơn.
Lưới bạc tiếp tục mở rộng, vẫn không nứt vỡ.
Ma Điệp: "..."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "..."
"Ngươi rất ồn ào." Thanh âm thanh liệt của cô nương vang lên, cô nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, đầu ngón tay xẹt qua không trung.
Ngân quang bay múa theo động tác của cô, tựa như lưu quang đầy trời, đánh về phía Ma Điệp.
Ma Điệp không biết đó là thứ gì, chỉ là trực giác cảm thấy không đúng, theo bản năng tránh né.
Nhưng mà hang động đá vôi chỉ lớn đến như thế, hình thể của Ma Điệp to lớn không có chỗ nào để trốn được.
Ma Điệp bị lưu quang bao trùm, Sơ Tranh mở bàn tay ra, chậm rãi khép lại.
Thân thể Ma Điệp không ngừng thu nhỏ.
Ma Điệp vừa rồi còn to lớn, chỉ trong nháy mắt, chỉ còn lại cỡ bằng một nắm tay.
Sơ Tranh: "..."
Lại còn biến lớn thu nhỏ.
Lợi hại lợi hại.
Rầm rầm ——
Đá vụn rơi xuống càng thêm lợi hại, vách núi xuất hiện vết rách rõ ràng, toàn bộ mặt đất đều đang lắc lư.
"Gâu gâu gâu!!" Nơi này sắp sụp!!
Một Tấc điên cuồng sủa bên người tế ti, lại cúi đầu kéo y phục tế ti đi, dùng sức túm ra bên ngoài.
Khí lực của Một Tấc cũng không nhỏ, thật sự kéo được tế ti dời vị trí.
Nhưng mà...
Phía dưới có độ nghiêng.
Tế ti theo độ nghiêng, trực tiếp lăn xuống dưới.
Sơ Tranh che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Không đúng!
Thẻ người tốt!
Sơ Tranh cấp tốc tiến lên, kéo Một Tấc ra, ôm lấy thẻ người tốt.
...
Đêm dài sương nặng.
Khí tức ướt át đảo qua, nam nhân dựa vào thân cây, lông mi run rẩy, đầu ngón tay cũng khẽ động theo.
"Gâu!"
Một Tấc hưng phấn xoay vòng quanh nam nhân.
Linh Tích chậm rãi mở mắt ra.
Án ký hình hoa sen màu trắng bạc biến mất giữa mi tâm hắn, đang chậm rãi xuất hiện.
Linh Tích giơ tay, Một Tấc lập tức đưa đầu tới: "Gâu gâu gâu!!"
Chủ nhân chủ nhân.
"Thanh U Điệp đâu?"
"Gâu gâu gâu!!"
Một Tấc hướng về một phương hướng sủa.
Trên thân cây bên kia, treo một thứ màu trắng, lưu quang màu bạc chầm chậm lưu động.
Nếu như có người đột nhiên xông tới, trông thấy một màn này, đại khái sẽ cảm thấy mình tiến vào hang ổ của nhện tinh.
Linh Tích lại hỏi: "Cửu Khúc đâu?"
"Gâu gâu gâu!" Còn chưa trở lại, nữ nhân cướp vòng cổ của ta cứu được ngài.
Đuôi lông mày của Linh Tích hơi nâng lên.