➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngẩng đầu lên."
Công chúa Vân Lan lên tiếng.
Cung nhân quỳ trên mặt đất tựa hồ có chút sợ hãi, cẩn thận ngẩng đầu.
"A..."
Nữ quyến đứng gần nhất, đột nhiên kinh hô một tiếng, che mắt không dám nhìn nữa.
A...
Người này cũng quá xấu đi?
Răng hô mắt lé... Ngũ quan còn đặc biệt vuông vức.
Trong cung tuyệt đối không có loại cung nhân này.
Chắc chắn là tìm từ ngoài cung đến.
Đáy lòng của mọi người trong nháy mắt sáng tỏ, đây là cố ý làm cho hoàng tử Vệ quốc khó xử.
Công chúa không thích hoàng tử Vệ quốc, chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Có cơ hội liền làm cho hoàng tử Vệ quốc xấu mặt là trạng thái rất bình thường.
Đương nhiên công chúa kiêu căng cũng không phải một ngày hai ngày, đáy lòng triều thần rất rõ ràng.
Chỉ là không biết hoàng tử Vệ quốc sao lại đắc tội với công chúa điện hạ... mà để công chúa ban thưởng cho hắn một "mỹ nhân" như thế.
"Hoàng tử Vệ quốc, đây là mỹ nhân mà bản công chúa tỉ mỉ lựa chọn cho ngươi, ngươi có hài lòng không?"
Công chúa Vân Lan nhướn mày nhìn Sơ Tranh.
Ác ý nơi đáy mắt không hề thu liễm.
"Mắt thẩm mỹ của công chúa vô cùng đặc biệt, thập phần xứng đôi với công chúa." Sơ Tranh không mặn không nhạt đáp.
Mắt thẩm mỹ đặc biệt... thập phần xứng đôi...
Đây không phải là đang nói công chúa và "mỹ nhân" này giống nhau sao?
Đáy lòng triều thần đều đang run rẩy.
Hoàng tử Vệ quốc điên rồi sao?
Cũng dám nói chuyện với công chúa kiểu đó.
"Vệ thập tam, ngươi nói cái gì đó!" Quả nhiên công chúa Vân Lan lập tức bùng nổ: "Ngươi nói ai giống như nàng?"
Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Không phải công chúa khen đây là mỹ nhân sao? Ta nói sai?"
Vẻ mặt nghiêm túc kia, tựa như đang lên án công chúa Vân Lan —— rõ ràng là ngươi nói, liên quan quái gì đến ta!
Công chúa Vân Lan: "..."
Sơ Tranh: "Miệng vàng lời ngọc, công chúa vẫn hiểu cái này chứ? Hay là nói mắt công chúa có tật, không phân rõ đẹp xấu?"
Công chúa Vân Lan: "..."
Công chúa Vân Lan tức giận đến mức bộ ngực phập phồng không ngừng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Triều thần cũng không dám thở mạnh.
Hoàng đế Tấn quốc không thể nhìn được công chúa bảo bối của mình chịu ủy khuất.
"Hoàng tử Vệ quốc." Ông ta trầm mặt kêu một tiếng: "Công chúa thấy bên cạnh ngươi không có ai hầu hạ, hảo ý tìm cho ngươi một người tri kỷ, sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế."
Sơ Tranh lạnh như băng đáp: "Hảo tâm của công chúa không bằng giữ lại cho bệ hạ dùng, dù sao cũng là một mảnh hiếu tâm của công chúa, chắc hẳn bệ hạ sẽ không cô phụ hảo ý của công chúa."
Sơ Tranh ít nói không phải vì cô không biết nói chuyện, mà cô chỉ lười nói.
Nếu muốn mắng người, Sơ Tranh biểu thị chưa hề thua ai.
Hoàng đế Tấn quốc: "..."
Quần thần: "..."
Hoàng tử Vệ quốc bị điên thật rồi!
"Vệ thập tam, đây là người bản công chúa ban thưởng cho ngươi, ngươi dám kháng chỉ?"
"Ngươi còn dám chém đầu ta chắc?" Ta rất chờ mong nha! Như vậy thì ta liền có lý do để chém chết ngươi!
Công chúa Vân Lan: "..."
Hoàng đế Tấn quốc: "..."
Cái này mẹ nó là ỷ vào thân phận con tin của địch quốc, bắt đầu muốn làm gì thì làm à!
Hoàng đế Tấn quốc cũng không phải không dám giết người, chỉ là giết người xong sẽ gặp rất nhiều phiền phức...
Hoàng đế Tấn quốc phải cân nhắc một chút.
Ngay lúc hai bên giằng co, bên cạnh vang lên tiếng xé gió, hai hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.
"Thích khách! Có thích khách!!"
"Bảo vệ bệ hạ và hoàng hậu!"
"Người đâu..."
"A!!"
Dưới biển đèn, một mảnh hỗn loạn.
Hắc y nhân vọt thẳng đến chỗ hoàng đế Tấn quốc, triều thần bị dọa sợ đến mức chạy trối chết, cũng có người muốn tranh thủ cơ hội thể hiện, mò qua chỗ hoàng đế.
Sơ Tranh ngồi yên tĩnh trong khung cảnh hỗn loạn.
Giống như sự hỗn loạn này không liên quan gì tới cô.
Mà xác thực cũng không liên quan.
Thích khách người ta cũng không hướng đến cô.
Cấm quân bên ngoài nhanh chóng xông vào, bảo vệ hoàng đế và hoàng hậu Tấn quốc.
Thích khách thấy tình huống không đúng, nhanh chóng rút lui.
"Đuổi theo!"
Một nhóm cấm quân lưu lại bảo vệ đám người còn lại, những người khác thì đuổi theo thích khách.
Hoàng đế Tấn quốc bị dọa cho phát sợ, ngã ngồi trên long ỷ, nhưng ông ta không thể biểu hiện ra ngoài.
Đám đại thần cũng chấn kinh không nhỏ, một số người sợ chết, lúc này đang co quắp trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Có thích khách, chuyện ban thưởng "mỹ nhân" liền mắc cạn.
Hoàng đế Tấn quốc hạ lệnh nhất định phải bắt được thích khách, sai cấm quân điều tra toàn bộ hoàng cung.
...
"Bệ hạ, chúng thần phát hiện vật này ở chỗ của hoàng tử Vệ quốc?"
Cấm quân vội vàng chạy đến, trình lên một quyển trục dài tầm bằng bàn tay.
Công chúa Vân Lan quét mắt về phía Sơ Tranh, giữa hai đầu lông mày có sự trào phúng và tự tin.
Hoàng đế Tấn quốc nhíu mày, cung nhân bên cạnh nhận lấy đưa lên.
Hoàng đế Tấn quốc mở ra, nhưng chỉ trong nháy mắt liền ném lên người cấm quân: "Sai ngươi lục soát thích khách, ngươi lại lục soát ra thứ gì vậy, hả!?"
Quyển trục rơi trên mặt đất, triệt để mở ra.
Phía trên vẽ mấy con sói, tư thái khác nhau, con nào cũng uy phong lẫm liệt, ánh mắt hung ác.
Khi ánh mắt của công chúa Vân Lan tiếp xúc với nội dung trên bức họa, biểu cảm cũng biến đổi.
Sao lại thế...
Cấm quân cũng rất kỳ quái: "Bệ hạ, trước đó không phải như vậy..."
Hoàng đế Tấn quốc tức giận: "Bắt được thích khách chưa?"
Hoàng đế Tấn quốc càng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình hơn.
"... Chưa."
"Còn không mau đi đi!"
Cấm quân bị hoàng đế Tấn quốc quát tháo, mờ mịt rời đi.
Công chúa Vân Lan trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, đợi nàng ta phản ứng, thì cấm quân đã đi mất.
Cái quyển trục vẽ mấy con sói kia, lẻ loi trơ trọi nằm trên mặt đất.
Công chúa Vân Lan nhìn về phía Sơ Tranh.
Đôi mắt đẹp chứa đầy hung ác, túm chặt chiếc khăn trong tay.
Sơ Tranh khí định thần nhàn uống trà.
Có chút lạnh.
...
Cuối cùng chắc chắn không tìm được thích khách, hoàng đế Tấn quốc chấn kinh không nhỏ, cho quần thần tản ra.
Công chúa Vân Lan được cung nhân đỡ, đi qua bên người Sơ Tranh: "Vệ thập tam ngươi cẩn thận một chút cho ta!"
Hai tay Sơ Tranh khép trong tay áo, ánh mắt bình tĩnh nhìn công chúa Vân Lan rời đi.
"Chủ tử." Tiểu Sơn Tử cẩn thận nói: "Lần này công chúa Vân Lan chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nô tài."
Công chúa Vân Lan bảo hắn vu oan, ngụy tạo chứng cứ Sơ Tranh và Vệ quốc lui tới.
Lúc đầu hắn chưa quyết định được.
Nhưng cuối cùng vẫn nói cho Sơ Tranh biết.
Không nghĩ tới hôm nay sẽ có một màn như thế.
Sơ Tranh cảm thấy thích khách này chỉ sợ cũng là do công chúa Vân Lan an bài.
Vì hại ta, mà nhọc lòng như thế.
Thật là vất vả.
Có qua có lại, ta cũng phải hồi báo chút gì chứ nhỉ.
"Sợ cái gì, ngươi cứ khăng khăng chắc chắn rằng ngươi đã cất kĩ là được." Sơ Tranh bày chiêu cho Tiểu Sơn Tử.
Tiểu Sơn Tử: "Công chúa Vân Lan sẽ tin sao?"
Sơ Tranh: "Tin hay không có quan trọng không?"
Tiểu Sơn Tử: "..."
Sao mà không quan trọng?
Nếu công chúa Vân Lan hoài nghi hắn, thì cái mạng nhỏ của hắn có thể giữ được sao?
...
Sơ Tranh đi theo thành cung trở về, đèn trên đoạn đường này không biết là do cung nhân lười biếng, hay là bị gió thổi tắt, mà chỉ có rải rác vài chiếc sáng lên.
Tiểu Sơn Tử mang theo đèn, chiếu sáng cho cô.
Sơ Tranh đi không nhanh, đáy lòng đang suy nghĩ làm sao để đáp lễ cho công chúa Vân Lan.
"Tham kiến tam điện hạ."
Giọng nói của Tiểu Sơn Tử kéo cô về hiện thực.
Sơ Tranh nhìn về phía trước.
Hai đạo nhân ảnh đang đi từ một bên khác qua.
Nam tử đi ở phía trước nhíu mày, giọng điệu mang theo ý cười: "Hoàng tử Vệ quốc à."
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có người này.
Nhưng Tiểu Sơn Tử gọi hắn là tam điện hạ... vậy đây chính là tam hoàng tử của Tấn quốc.
"Tham kiến hoàng tử Vệ quốc." Người cầm đèn lồng phía sau nam tử hành lễ.
"Tam điện hạ." Mặc dù không biết, nhưng Sơ Tranh vẫn lễ phép kêu một tiếng.
Nam tử khẽ cười một tiếng, cất bước, không nhanh không chậm đi về phía cô.
Hắn cũng không hề dừng lại một chút nào, trực tiếp đi qua.
Khi hắn đi tới, ánh sáng dần dần sáng tỏ, Sơ Tranh nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy dung mạo của tam hoàng tử này cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng khi cô muốn nhìn kỹ, thì tam hoàng tử đã đi xa.