➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Tiểu tỷ tỷ, hiện tại biết chỗ tốt của có tiền chưa?! 】 Vương Giả thời thời khắc khắc không quên chức trách, phổ cập lý niệm có tiền muốn làm gì thì làm cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh không thèm để ý đến nó.
Theo con đường Sơ Tranh cho, trong camera rất nhanh liền tìm ra được chiếc xe kia.
Nhưng sau khi đi qua mấy con phố, xe lần nữa quẹo vào góc chết camera, biến mất không thấy gì nữa.
Bọn họ kiểm tra toàn bộ camera ở gần đó, cũng không tìm được chiếc xe kia.
Bây giờ Ngôn Ngộ không tham gia, cho nên Thẩm Tứ Minh bảo Sơ Tranh mang Ngôn Ngộ rời đi trước, chờ anh ta điều tra được tin tức hữu dụng, lập tức nói cho hắn biết, còn thuận tiện phái hai người bảo vệ hắn.
Ai biết hung thủ còn phát rồ xuống tay với Ngôn Ngộ nữa không.
…
Xe tra đến cuối cùng, không có đầu mối hữu dụng gì, Thẩm Tứ Minh tức giận đến giơ chân.
Chu Văn bị mang về cục cảnh sát, Thẩm Tứ Minh tự mình đi thẩm vấn.
Nhưng mà cách nói của Chu Văn vẫn không khác gì mấy so với trước kia, chỉ là đối với vấn đề vì sao y lại tàn tật, lâm vào trầm mặc, không chịu mở miệng.
Thẩm Tứ Minh cho người gọi những người ở nhà máy Thường Phong trước kia về hỏi.
Chu Văn xảy ra chuyện thế nào, người trong nhà máy đều không nói rõ được.
Sau khi những người này bị tra hỏi xong, vừa ra cửa liền bị Từ đặc trợ túm lấy.
Mặc dù Từ đặc trợ cũng không hỏi ra Chu Văn xảy ra chuyện thế nào, nhưng hắn hỏi ra được một chuyện khác.
"Cẩm tổng, có người nói, Chu Văn và bà chủ nhà máy Thường Phong có quan hệ mập mờ, có một lần còn bị ông chủ gặp được, hai người cãi nhau."
"Ông chủ dưới cơn nóng giận, làm Chu Văn tàn phế?" Sau đó dùng tiền bịt miệng?
Từ đặc trợ lắc đầu: "Chuyện này cũng không biết, xác thực không ai trông thấy Chu Văn xảy ra chuyện thế nào."
"Ông chủ kia đã tìm được chưa?"
"Vẫn chưa." Từ đặc trợ nói: "Người này thật giống như biến mất trong hư không luôn vậy. Thân thích của ông ta đều nói, từ sau khi nhà máy đóng cửa, ông ta chưa từng xuất hiện, người trong nhà cũng đi tìm, rồi cũng báo cảnh sát, nhưng không có kết quả gì."
Ông chủ và bà chủ đều trở thành người mất tích.
Mà người có hiềm nghi lớn nhất là Chu Văn, đã từng có quan hệ mập mờ với bà chủ.
"Đi điều tra chiếc xe kia một chút, tìm được người."
"Vâng, Cẩm tổng."
Từ đặc trợ đi điều tra chiếc xe trước đó, bên phía cảnh sát đang gấp rút điều tra Chu Văn.
Khả năng gây án của Chu Văn rất thấp, dù sao y cũng là người tàn tật, nhưng người bên cạnh Chu Văn thì vô cùng có khả năng.
Trong tay Sơ Tranh đã có một phần tư liệu tường tận của Chu Văn.
Chu Văn tốt nghiệp cao trung, bởi vì trong nhà không đủ tiền cho y đi học đại học, cho nên được người quen giới thiệu, tiến vào nhà máy Thường Phong.
Cha của Chu Văn đã sớm chết, mẹ không có công việc cố định, thường xuyên làm thuê nhiều việc, duy trì cuộc sống của hai người.
...
Cảnh sát không có chứng cứ, không thể giữ Chu Văn lại mãi.
Chu Văn được thả ra, mẹ y đẩy y lên lầu, trên mặt vẻ u sầu thảm đạm: "Đây là chuyện gì thế không biết, những người này quả thực bị điên rồi, con đều cần người khác chăm sóc, mà bọn họ lại nói con giết người, con nói xem có buồn cười hay không chứ?"
"Mẹ, con không sao."
Chu Văn tướng mạo nhã nhặn, mang theo một cặp mắt kiếng, rất có khí chất của người đọc sách.
Túc ấy thành tích của Chu Văn đứng hàng đầu, nếu như tiếp tục đi học, nói không chừng bây giờ đã là tinh anh của xã hội.
"Đều là mẹ sai." Mẹ Chu nói nói liền nghẹn ngào: "Nếu năm đó không phải mẹ đột nhiên sinh bệnh, con cũng sẽ không bỏ học, cũng sẽ không có những chuyện như ngày hôm nay."
"Mẹ, chuyện không liên quan tới mẹ." Chu Văn vỗ vỗ mu bàn tay mẹ Chu: "Đừng khóc, lát nữa hàng xóm nhìn thấy, lại tưởng con trai khi dễ mẹ đấy."
Mẹ Chu nhanh chóng lau nước mắt, mở cửa đi vào.
Vừa mới vào nhà, mẹ Chu liền phát hiện không hợp lý, trong phòng khách có người.
Màn cửa trong phòng khách kéo ra, bọn họ từ cửa vào, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người, một người đứng, một người ngồi trên ghế sofa.
Mẹ Chu "Ba" một tiếng mở đèn lên.
Người đứng là một người đàn ông mặc âu phục giàu da, thái độ cung kính.
Người ngồi chính là một cô gái, tuổi tác không lớn.
Cô tùy ý dựa vào ghế sofa, hoàn cảnh cũ nát, bởi vì sự xuất hiện của cô, giống như cũng thăng hoa lên.
"Hai người là ai?" Mẹ Chu cảnh giác, theo bản năng sờ điện thoại trong túi, chuẩn bị báo cảnh sát.
"Chu nữ sĩ, quấy rầy." Người đứng lễ phép nói: "Cẩm tổng của chúng tôi có chút việc cần hỏi Chu Văn tiên sinh."
"Các người tự tiện xông vào nhà chúng tôi." Hỏi chuyện mà cần xông vào nhà khác? Mẹ Chu bảo vệ Chu Văn ra phía sau: "Các người như vậy là phạm pháp!"
Từ đặc trợ hình như có chút bất đắc dĩ cười cười, giơ tay vỗ một tiếng, trên hành lang đột nhiên xuất hiện mấy vệ sĩ.
Mẹ Chu và Chu Văn bị tách ra.
"Mẹ!"
Chu Văn muốn kéo mẹ Chu, bị vệ sĩ ngăn lại, đẩy y vào trong phòng.
"Các người là ai, muốn làm gì?"
"Con trai!"
"Mẹ... Các người thả mẹ tôi ra!"
Trong tay Sơ Tranh loay hoay thưởng thức một món đồ chơi, đối với màn trình diễn sinh tử quyết không ly biệt của hai người bên kia phảng phất như không thấy.
Chu Văn bị đè trên xe lăn, không thể động đậy.
Mẹ Chu bị người dẫn đi, ấn xuống ghế sofa đối diện Sơ Tranh.
Sơ Tranh đặt đồ chơi trong tay lên bàn trà, ngước mắt nhìn về phía mẹ Chu rõ ràng rất sợ hãi ở phía đối diện.
Ngón tay cô buông đồ chơi ra, dựa vào phía sau một chút: "Chu Văn, tôi chỉ có một vấn đề, ông trả lời xong, ông và mẹ mình đều sẽ không sao."
Chu Văn trừng muốn rách cả mí mắt: "Cô muốn hỏi cái gì?"
Sơ Tranh nhìn y, nhấn từng chữ hỏi: "Hung thủ của người bù nhìn là ai."
Con ngươi Chu Văn trống rỗng trong nháy mắt, sau đó phẫn nộ rống to: "Làm sao tôi biết, tôi nói, tôi không phải hung thủ, tôi cũng không biết, tại sao các người cứ quấn lấy tôi không buông?!"
Sơ Tranh ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Vệ sĩ rút ra một con dao, tới gần mẹ Chu.
Mẹ Chu bị dọa đến bắt đầu run rẩy.
Chu Văn giãy dụa muốn thoát khỏi xe lăn, bị vô tình ấn về: "Các người thả mẹ tôi ra, tôi thật sự không biết, rốt cuộc các người là ai?!"
"Tự nhiên không phải người tốt lành gì." Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng: "Cho dù tôi giết mẹ ông, thì cũng không ai biết là tôi làm. Cho nên, Chu Văn tiên sinh, xin ông hãy phối hợp một chút, nói cho tôi biết, hung thủ là ai."
Không tìm được hung thủ, thẻ người tốt cả ngày đều không thích hợp.
Cũng không thể ôm ôm hôn hôn, cô rất buồn rầu.
"Tôi không biết... Tôi không biết..."
Hai mắt Chu Văn đỏ ngầu, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mẹ Chu, sợ con dao kia, rơi vào trên người mẹ Chu.
Vệ sĩ đột nhiên dùng sức, trên cổ mẹ Chu xuất hiện một vết máu.
"A..."
Mẹ Chu kinh hô một tiếng.
Sơ Tranh giơ ngón trỏ lên, đặt bên môi, vệ sĩ lập tức che miệng mẹ Chu lại, tiếng kêu sợ hãi biến thành âm thanh ưm ưm giãy dụa.
"Đừng làm mẹ tôi bị thương! Dừng tay!!"
"Nói cho tôi biết, hung thủ là ai."
Ánh sáng trong phòng khách rõ ràng nhu hòa ấm áp, nhưng rơi trên gương mặt không chút gợn sóng của nữ sinh kia, tự dưng lộ ra ý lạnh.
"Là tôi là tôi được rồi chứ! Thả mẹ tôi ra!" Chu Văn kêu to thừa nhận: "Đều là do tôi làm, thả bà ấy ra, thả bà ấy ra!!"
"Ông làm?" Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên hai chân y, giọng điệu lãnh đạm: "Xem ra vết thương không đủ sâu."
Sơ Tranh ra hiệu vệ sĩ tiếp tục.
Chu Văn trực tiếp té từ trên xe lăn xuống: "Dừng tay! Dừng tay, cầu xin cô, đừng..."