Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Độ nóng của việc này rất nhanh bị đè xuống, không quá hai ngày trên mạng đã không tìm thấy được chút tung tích nào nữa.

"Dạ Mị!"

Dạ Mị nghe thấy tiếng quát chói tai này, ngẩng đầu nhìn vào trong góc khuất.

Lật Lâm mặc áo hoodie, mũ che khuất dung mạo của hắn ta.

"A Lâm..."

Lật Lâm đi về phía hắn, âm u nhìn chằm chằm hắn: "Anh trai, anh đúng là lợi hại thật. Sao tôi lại không biết anh còn có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

Dạ Mị nghe không hiểu: "A Lâm, em đang nói gì vậy?"

Trong mắt Lật Lâm có oán hận lưu chuyển: "Tôi nói gì anh không rõ sao? Tôi như bây giờ anh hài lòng chưa?"

"A Lâm..."

"Chính là anh hại chết cha mẹ tôi, bây giờ còn muốn hại chết tôi sao?" Lật Lâm đột nhiên giơ tay bóp cổ hắn, ấn Dạ Mị lên bức tường bên cạnh.

Lật Lâm như bị điên, lực tay cực lớn.

Dạ Mị khó thở: "A... A Lâm..."

Lật Lâm: "Tao đã sớm biết mày là tai tinh mà, người chết nên là mày!! Là thứ tai tinh như mày!!"

Trong đầu Dạ Mị thiếu dưỡng khí.

Trước mắt giống như trở lại buổi tang lễ của cha mẹ Lật Lâm.

Lật Lâm cũng bóp cổ hắn như thế này, mặt mày thiếu niên đó trùng điệp lên người đàn ông trước mặt này.

Nhiều năm như vậy, hắn ta không hề thay đổi —— sự thù hận đối với hắn không hề thay đổi.

Dạ Mị cảm thấy mình thở không thông nữa.

Sức lực trên cổ đột nhiên buông lỏng.

Lật Lâm buông lỏng hắn ra: "Tao mới không để mày chết đâu, tao muốn làm cho mày sống không bằng chết!"

Lật Lâm kéo mũ, quay đầu rời đi.

"Sao cậu đi nhanh thế, bây giờ cậu nổi tiếng rồi, xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

Anh Phi chạy tới, đột nhiên im bặt, ánh mắt dừng lại trên cổ Dạ Mị.

"Cổ cậu sao thế?"

"Không sao." Dạ Mị sờ cổ: "Anh giúp em nghe ngóng xem A Lâm xảy ra chuyện gì."

"Không phải chứ, anh! Anh hai ơi! Việc này rất có thể là do thằng đó gây ra, cậu còn nghe ngóng về nó làm gì!"

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng anh Phi cảm thấy chắc chắn là do Lật Lâm làm.

"Giúp em nghe ngóng xem."

Anh Phi: "..."

Anh Phi tức giận đến mức xém bùng nổ tại chỗ.

-

Sơ Tranh về nhà, Dạ Mị ngồi trong phòng khách, Sơ Tranh nhướn mày, thường ngày chắc chắn hắn sẽ đứng chờ ở cửa, hôm nay làm sao vậy?

"Hắn sao thế?" Sơ Tranh hỏi dì Kim tới đón cô.

"Không biết thưa tiểu thư." Dì Kim có chút bận tâm: "Dạ tiên sinh trở về thì đã mất hồn mất vía như vậy."

Sơ Tranh mò điện thoại ra mở hot search, chỉ có liên quan đến « Tuyết Vực », không có bát quái gì.

Sơ Tranh đi đến bên kia, nâng cằm người đàn ông lên, khiến cho hắn ngẩng đầu, một giây sau cô dán môi lên.

"Sao vậy, không vui?" Sơ Tranh hôn một chút rồi buông hắn ra.

"Cô về rồi à." Lúc này Dạ Mị mới lấy lại tinh thần, đứng dậy rót nước cho Sơ Tranh.

"Xảy ra chuyện gì?"

"..." Dạ Mị siết chặt tay cầm ly nước, hắn xoay người, đối mặt với Sơ Tranh: "Chuyện Lật Lâm bị phong sát là cô làm sao?"

"Anh muốn xin tha cho hắn ta?"

Lời này không thể nghi ngờ chính là thừa nhận.

"Tôi..."

Dạ Mị đột nhiên không biết mình muốn nói gì, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ.

"Lúc trước tôi đã từng nói, hắn ta không động vào anh thì tôi sẽ không động vào hắn ta. Nhưng hắn ta vừa làm ra chuyện lớn như vậy, anh có biết tôi bỏ ra bao nhiêu thời gian và tiền để giải quyết không?"

Đụng đến ta... Không được, đụng đến thẻ người tốt của ta càng không được!

"Hắn ta không xem anh là người thân, Dạ Mị." Sơ Tranh lãnh đạm nói: "Anh cũng không nợ hắn ta, đừng nhận vơ trách nhiệm vào mình. Chuyện ngoài ý muốn lúc ấy, cho dù họ đi đón Lật Lâm thì cũng sẽ xảy ra."

"Anh tự suy nghĩ thật kỹ đi." Sơ Tranh đứng dậy lên lầu: "Người thân của anh về sau chỉ là tôi, đừng gây chuyện với tôi."

-

Từ sau lần ấy, Dạ Mị vẫn luôn ngủ trong phòng của Sơ Tranh, đã rất lâu rồi không về phòng mình ngủ.

Dì Kim có quét dọn, thay ga giường định kỳ.

Nhưng nơi này không có mùi hương mà hắn quen thuộc, mùi hương thuộc về người ấy.

Dạ Mị nằm ở trên giường, suy nghĩ hồi lâu.

Đồng hồ trong phòng đã nhảy đến rạng sáng.

Dạ Mị ngồi dậy, mở cửa phòng ra ngoài, đi vào phòng của Sơ Tranh.

Sơ Tranh đã nằm ngủ.

Dạ Mị đứng bên cạnh giường vài giây, chậm chạp lên giường.

Hắn vừa nằm xong thì Sơ Tranh nhích lại gần, ôm lấy eo hắn.

"Cô bỏ qua cho cậu ấy đi, sau này tôi sẽ không quan tâm chuyện của cậu ấy nữa, cậu ấy có thể đi đến mức nào, thì phải xem bản thân cậu ấy, có được không?"

"Anh bỏ qua cho hắn ta, hắn ta không nhất định sẽ bỏ qua cho anh." Sơ Tranh tức giận.

Lật Lâm kia rốt cuộc là thứ đồ gì!!

Rốt cuộc trong đầu thẻ người tốt chứa thứ gì vậy! Bã đậu sao?!

"Một lần cuối cùng... Một lần cuối cùng." Dường như Dạ Mị nhấn chữ cũng rất khó khăn: "Sau này tôi sẽ không lui tới với cậu ấy nữa."

Sơ Tranh "chậc" một tiếng: "Có phải chỉ cần tôi đồng ý thì chuyện gì anh cũng đồng ý làm không?"

"... Ừ."

"Vậy sau này tôi muốn ở bất kỳ nơi nào, bao quát nhưng không giới hạn những nơi như trong văn phòng, trong xe muốn anh, anh cũng đồng ý?"

"..."

Dạ Mị kinh ngạc nhìn cô.

Thật lâu sau, Dạ Mị hít sâu: "Đúng."

Sơ Tranh ngồi dậy, cầm điện thoại di động ở đầu giường gọi một cú điện thoại, ngay trước mặt Dạ Mị giải trừ phong sát đối với Lật Lâm.

Sơ Tranh xoay người nằm xuống, cũng không muốn để ý đến Dạ Mị lắm.

"Cảm ơn."

Dạ Mị thấp giọng nói cảm ơn, cũng ôm lấy cô từ phía sau.

"Về phòng của anh đi." Cô sợ lát nữa quá tức giận, lại giày vò thẻ người tốt đến chết mất.

Lật Lâm...

Ta luôn có cách đập chết ngươi!

Dạ Mị hơi chần chờ: "Ngài không muốn sao?"

"Không có tâm tình, ra ngoài."

"..."

Dạ Mị trầm mặc buông cô ra, chuẩn bị ngồi dậy, nhưng vừa mới động, lại bị Sơ Tranh níu lại, ấn về trên giường.

Chăn đắp lên quá đỉnh đầu, trước mắt tối sầm lại.

-

Bởi vì chuyện của Dạ Mị, « Tuyết Vực » càng được chú ý hơn.

Loại phim kỳ huyễn trong hai năm gần đây chiếu trên đài truyền hình vốn truyền bá khá ít.

Lần này « Tuyết Vực » kinh phí đủ đầy, đặc hiệu cáo biệt năm xu tiền, trực tiếp bước vào hàng ngũ nhà giàu vạn nguyên.

Tăng thêm kỹ thuật diễn của toàn bộ diễn viên online, cho đến tập phim chiếu bây giờ cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Chỉ cần phía sau không bị ngừng, thì « Tuyết Vực » chắc chắn sẽ ổn thôi.

Theo « Tuyết Vực » hot lên, tốc độ tăng fan hâm mộ của Dạ Mị càng nhanh, đã có được hậu viên hội fan hâm mộ.

Sơ Tranh biết chuyện này, bảo trợ lý của cô trà trộn vào, cũng dựa vào phương thức đập tiền, thu được quyền lên tiếng cực cao.

Trợ lý: "..."

Phải sắp xếp hành trình cho sếp, còn phải làm số liệu* cho tiểu tình nhân của sếp, cô ấy thật khổ mà.

(*Từ ngữ chủ yếu sử dụng trong giới fan hâm mộ, dùng để chỉ những người hâm mộ thêm chủ đề cho thần tượng trên Weibo để tăng các dữ liệu định lượng như reposting, cho ý kiến, và đọc, vì vậy mà những người nổi tiếng có thể làm tăng sự nổi tiếng của họ và nhận được nguồn lực tốt hơn.)

Nếu không phải sếp trả tiền lương cao, thì cô ấy thật sự muốn từ chức rồi.

Vì tiền, cô ấy đã mất đi quá nhiều!

Dạ Mị ở « Tuyết Vực » có kết cục là bi kịch.

Có đôi khi chuyện làm người ta khó mà quên được có lẽ chính là một bi kịch, cho nên sau khi hắn hết vai, tỉ lệ người xem của « Tuyết Vực » vậy mà lại giảm đi không ít.

[ Sao ca ca lại hết vai rồi, tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ trở thành tế ti cơ. ]

[ Trông thấy kết cục của ca ca mà tôi khóc chết mất. ]

[ Biên kịch xách dao ra quyết đấu đi! ]

[ Tại sao phải chết chứ, tôi cảm thấy hoàn toàn không cần mà. Phía sau còn phục sinh không vậy? Thật sự không muốn hắn chết đâu! ]

[ Dạ Mị V: Hắn sinh ra ở Tuyết Vực, từ khi sinh ra thì đã bị định là Thiếu tế ti, sở học cả đời đều là Tuyết Vực. Thế giới trong mắt hắn đều là màu sắc của băng tuyết, hắn hướng tới nhân gian rực rỡ sắc màu, bốn mùa luân phiên nhau. ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK