➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh báo cảnh sát, cảnh sát tới mang người đi, lại hỏi một đống vấn đề.
Sơ Tranh đánh người, nhưng đối phương đột nhập vào nhà ăn trộm, Sơ Tranh tự vệ là chuyện rất thoả đáng, không phải chịu trách nhiệm.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, cảnh sát mang người rời đi.
Trong phòng yên tĩnh lại, ánh mắt Sơ Tranh di chuyển về phía người ngồi bên cạnh: "Khi anh từ chức, không giao súng ra sao?"
"Nơi khác làm ra." Tấn Ninh không giấu diếm: "Thói quen."
Thói quen mang theo súng.
"Cô trông thấy súng mà không sợ sao?" Tấn Ninh hỏi.
"Tôi còn biết dùng."
Câu trả lời của Sơ Tranh có thể nói là không hề giống với người bình thường.
"..." Tấn Ninh biết cô không giống người thường, vừa rồi dáng vẻ lúc cô đánh người còn rất đẹp. "Cô đã điều tra rõ ràng lai lịch của tôi."
"Ừ." Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước để át đi sự kinh sợ vừa rồi: "Bằng không thì làm sao tiếp cận được anh."
"..."
Hai người tiến hành một đoạn đối thoại rất thẳng thắn.
Nhưng cả hai đều giữ lại vấn đề cuối cùng, không ai hỏi vào chỗ sâu.
Thập phần ăn ý.
Ùng ục...
Bụng Tấn Ninh đột nhiên kêu lên.
Hắn không ăn cơm tối, lại còn bị giày vò đến hơn nửa đêm, nên đã sớm đói bụng.
"Đói bụng?"
Tấn Ninh gật đầu: "Có chút."
"Tôi cũng đói bụng." Sơ Tranh tràn đầy đồng cảm.
Đánh người thật sự quá mệt mỏi.
Phiền phức lại lãng phí thể lực.
Tấn Ninh: "..."
Cô chăm sóc tôi như thế hả!
Cuối cùng Tấn Ninh đành tự đi nấu hai bát mì, mì trứng cà chua.
"Tay nghề của anh cũng không tệ lắm." Sơ Tranh ăn xong vẫn không quên khen, thẻ người tốt khéo tay, tóc còn mềm, thật tốt.
"Cảm ơn." Tấn Ninh lễ phép nói lời cảm ơn.
Tấn Ninh ăn đồ ăn xong, trực tiếp trở về phòng.
Sơ Tranh vẫn có giác ngộ của người đi ăn chực nhà người khác, thu dọn bát đũa vào trong máy rửa chén.
...
Trong phòng.
Tấn Ninh an tĩnh ngồi ở giữa phòng, không mở đèn, cả người đều bao phủ trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu.
Hắn ấn mở điện thoại, bấm một dãy số.
"Đưa người ra, hỏi một chút xem là ai sai hắn đến."
Giọng nói của Tấn Ninh không còn tùy ý lạnh nhạt như trước đó, mà lộ ra một cỗ âm trầm.
"Vâng, tiên sinh."
Người đầu dây bên kia vô cùng cung kính.
...
Sơ Tranh về đến phòng, nằm ở trên giường, nhìn tư liệu A Hoa vừa gửi cho cô.
Nghĩ nghĩ, cô mò điện thoại gửi cho A Hoa một tin nhắn.
Nhưng mà A Hoa rất nhanh liền đáp lại tin nhắn của cô.
[ Chị, người còn chưa tới cục cảnh sát thì đã bị chuyển đi ở giữa đường rồi, nói là có liên quan đến một vụ án quan trọng, sao thế, người này chọc giận chị rồi à? ]
[ Không sao. ]
Sơ Tranh để điện thoại xuống, nhìn về phía căn phòng của Tấn Ninh.
Quả nhiên một khắc cũng không thể lơi lỏng thẻ người tốt được.
Vẫn nên giam lại mới tốt.
Ngày hôm sau Tấn Ninh phát hiện có người đang thay cửa.
Đúng thế.
Thay cửa, không phải thay khóa.
Lần trước hắn bảo cô thay khóa, tốc độ của cô cũng rất nhanh.
Sơ Tranh dựa vào bên cạnh nhìn, thấy hắn ra, quay người đi tới: "Dậy rồi à."
"Cô đang làm gì thế."
"Có trộm vào, không an toàn, thay cánh cửa." Sơ Tranh đẩy hắn đến bàn ăn, mở đồ ăn sáng trên bàn ra.
Mặc dù cô không biết nấu cơm.
Nhưng mỗi bữa sáng sẽ không hề giống nhau.
Cho dù giống nhau, cũng sẽ không cùng một cửa hàng.
Tấn Ninh có một loại thụ sủng nhược kinh đến mờ mịt.
Cho dù là cha mẹ của hắn, chăm sóc hắn đủ kiểu, nhưng cũng không đến tình trạng như thế.
"Tôi đề nghị anh nên đi khám xem chân của mình thế nào."
Khi ăn sáng, Sơ Tranh bình tĩnh đưa ra đề nghị.
"Tôi không muốn đi."
"Nếu như tôi muốn anh nhất định phải đi thì sao?"
"Sơ Tranh tiểu thư, chúng ta chỉ là quan hệ thuê mướn." Đây là thân thể của hắn, hắn muốn như thế nào, còn chưa tới phiên người ngoài làm chủ.
Sơ Tranh giống như làm ảo thuật, lấy ra phần hợp đồng kia, lật đến một trang nào đó, đọc:
"Nếu bên A không để ý đến tình trạng sức khỏe của bản thân, thì bên B có quyền thay thế bên A đưa ra quyết định có lợi cho thân thể bên A."
"..."
Tấn Ninh buông cái nĩa xuống, cầm khăn tay lau tay.
Hắn hơi dựa ra phía sau, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái đối diện.
Cô mặc đồ ở nhà, tóc tùy ý thả sau lưng, một tay chống cằm, ánh mắt rũ xuống, hàng mi dài quét ra nơi mí mắt một cái bóng nhỏ.
Thật là đẹp.
Trong đầu Tấn Ninh hiện lên ba chữ như thế.
Nhưng chỉ trong nháy mắt Tấn Ninh liền thu hồi tâm tình: "Sơ Tranh tiểu thư, cô có ý kiến với chân của tôi."
"Tôi muốn anh đứng lên."
"Vì sao?"
"Tôi không muốn khi ra ngoài cứ phải đẩy anh." Lý do của Sơ Tranh nói đến đúng lý hợp tình.
"Nhưng không phải cô nói muốn đến chăm sóc tôi sao?"
"Ừ, tôi tùy tiện nói, nếu không thì sao anh cho tôi vào được."
"..."
Tấn Ninh thất bại hoàn toàn.
Cô thành thật đến có chút quá mức.
Làm hắn không biết nên nói gì cho phải.
Tấn Ninh dứt khoát hỏi thẳng luôn: "Cho nên, rốt cuộc cô muốn lấy được thứ gì từ trên người tôi"
Sơ Tranh thả tay xuống, đan vào nhau đặt ở trước người, giống như học sinh ngoan lên lớp nghe giảng.
"Tôi muốn làm một người tốt." Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!!
"Hả?" Tấn Ninh có chút không hiểu: "Muốn làm một người tốt, Sơ Tranh tiểu thư có thể ra ngoài làm công ích, chắc chắn sẽ có rất nhiều người biết ơn cô."
"Không." Giọng nói của cô tỉnh táo lại nghiêm túc: "Tôi chỉ muốn làm người tốt của riêng anh."
Những chuyện ngoài kia, liên quan gì đến ta!
Tấn Ninh: "..."
Tấn Ninh độc thân hơn hai mươi năm, bị một nữ sinh mặt không cảm xúc trêu chọc một lần rồi lại một lần.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy... có chút động tâm?
"Anh suy nghĩ thật kỹ đi, tôi sẽ không ép anh."
Sơ Tranh thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng bếp, bên kia, cửa cũng lắp đặt xong, Sơ Tranh thanh toán, sau đó vẫn đứng ở cửa ra vào không có động tĩnh.
"Tấn Ninh, tới đây."
Tấn Ninh hít sâu một hơi, đẩy xe lăn qua.
Cô gái trực tiếp kéo tay hắn, ấn lên trên cửa, phía trên ghi nhận dấu vân tay mà hắn sử dụng.
Tay của cô cứ như vậy cầm lấy ngón tay hắn, lấy ra rồi lại đè xuống.
Lòng bàn tay thỉnh thoảng cọ qua lòng bàn tay hắn, hơi ngứa ngáy.
Đáy lòng Tấn Ninh có chút rung động, nhìn sườn mặt cô đến xuất thần.
Sơ Tranh ghi chép hết tất cả dấu vân tay của Tấn Ninh vào, cô rũ mi mắt, nghiêm túc nhấn lên màn hình, chỉ như vậy nhưng phá lệ mê người.
Càng nhìn càng thấy đẹp.
Tấn Ninh nhịn không được giơ tay...
"Này, tiểu tiên nữ!"
Giọng nói của Tấn Thần đột nhiên xuất hiện, Tấn Ninh lập tức hạ tay xuống, giống như vừa làm chuyện xấu mà bị người ta tóm lấy, nhịp tim đập hơi nhanh.
Thanh âm vui sướng của Tấn Thần hấp dẫn lực chú ý của Sơ Tranh: "Tiểu tiên nữ, cô đứng ở cửa làm gì thế, biết tôi sắp tới sao?! Ô ô ô tôi cảm động quá, không giống anh tôi, tên ma quỷ kia..."
Tấn Thần tới gần, mới phát hiện Tấn Ninh đang ngồi ở sau cánh cửa.
Hỏng rồi.
Bị anh ruột nghe thấy được.
"Anh..." Tấn Thần lấy lòng kêu một tiếng.
"Tôi là ma quỷ, không phải anh của cậu." Tấn Ninh phát huy kỹ năng gây thù đặc trưng của mình.
"Không phải không phải, anh là anh ruột của em." Tấn Thần không dám đắc tội với Tấn Ninh, lát nữa còn có việc xin hắn giúp đỡ đó.
Dỗ dành Tấn Ninh xong, Tấn Thần lại quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Tiểu tiên nữ, hai người đang làm gì thế?"
Mới sáng sớm đã đứng ở cửa ra vào...
"Thay cửa?" Không đợi Sơ Tranh trả lời, Tấn Thần đã tự nhìn ra được: "Còn là vân tay, ghi lại cho tôi một cái đi."
Tấn Ninh lạnh căm căm nhìn cậu.
Tấn Thần sợ quá, cười lấy lòng: "Không ghi lại không ghi lại không ghi lại."
Cậu vụng trộm ghi lại!
Hừ!