➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh mang theo Bao Lỗi trở lại Hoàng Tuyền Lộ, Tô Đề Nguyệt đẩy kính, đi theo cô cùng tiến vào cửa hàng của Liễu Trọng.
Có thể là xét thấy y hỗ trợ chở Bao Lỗi, Sơ Tranh cũng không nói gì.
Sơ Tranh không nói chuyện, những người khác cũng không để ý đến Tô Đề Nguyệt.
"Còn sống." Liễu Trọng lập tức kiểm tra Bao Lỗi: "Đi gọi Nguyệt Lê đến đây."
Vừa rồi ở sở nghiên cứu, Tô Đề Nguyệt còn chưa thấy rõ người này thì Sơ Tranh đã bọc người lại.
Lúc này Tô Đề Nguyệt mới nhìn rõ tướng mạo người này.
Mà người này, y có ấn tượng...
Dạ Nguyệt Lê tới rất nhanh, mặc một bộ trường sam màu sáng, tóc dài được anh ta cột phía sau, có mấy sợi tóc từ sườn mặt rũ xuống đến bả vai, làm nổi bật lên gương mặt tái nhợt càng thêm tuấn mỹ.
Dạ Nguyệt Lê cần yên tĩnh, Liễu Trọng và bọn người Sơ Tranh chờ ở bên ngoài.
"Sư phụ." Tinh Kiều ôm một quyển sách, lạnh lùng đi từ ngoài tiệm vào: "Chú Tô."
Sơ Tranh liếc cậu bé một cái, cao lãnh ừ một tiếng.
"Tinh Kiều." Tô Đề Nguyệt vỗ bả vai đứa trẻ, lo lắng hỏi thăm: "Gần đây thế nào?"
"Cháu rất khỏe."
Mặc dù hơi mệt mỏi, nhưng sống cuộc sống cực kỳ phong phú, cậu cũng không cảm thấy không tốt.
"Có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tới tìm chú."
"Dạ."
Dáng vẻ như ông cụ non này của Tinh Kiều làm cho Tô Đề Nguyệt không có cách nào dùng phương thức như đối đãi với những đứa trẻ bình thường để đối xử với cậu, cho nên trò chuyện sẽ hơi... Nhàm chán.
"Nha đầu, sao cậu ta lại đi cùng cháu?"
Liễu Trọng kéo Sơ Tranh sang bên cạnh nói chuyện.
"Giúp cháu chở thi thể."
"Nói lung tung, còn chưa chết đâu." Liễu Trọng uốn nắn.
"..."
Sơ Tranh không lên tiếng.
Liễu Trọng lo lắng: "Cậu ta là người của cục quản vật, cho cậu ta ở đây không có vấn đề gì chứ?"
"Không sao."
Sơ Tranh nói như vậy, Liễu Trọng cũng sẽ không hỏi nhiều.
-
Dạ Nguyệt Lê đi từ bên trong ra, tự múc nước rửa tay, còn rất để ý chỉnh lý hình tượng của mình.
Sơ Tranh và Liễu Trọng đều không cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên đây là thói quen của anh ta, Tô Đề Nguyệt đành yên tĩnh chờ đợi.
... Mặc dù y rất muốn biết rốt cuộc chuyện là thế nào.
"Sơ Tranh tiểu thư, Bao Lỗi không bị sống nhờ." Dạ Nguyệt Lê kéo cái ghế ra ngồi xuống: "Nhưng hắn bị sinh vật không biết làm bị thương thành như thế."
"Còn có thể tỉnh lại không?" Chắc hẳn Bao Lỗi biết không ít thứ.
"Chắc là có thể." Dạ Nguyệt Lê nói: "Nhưng không biết lúc nào mới có thể tỉnh được."
Tinh Kiều nghi ngờ hỏi: "Tại sao sinh vật không biết lại làm hại hắn?"
Bao Lỗi này không phải là người bên phe bọn họ sao?
"Có thể là Bao Lỗi không còn hữu dụng nữa nên bị giết người diệt khẩu, cũng có thể là hắn biết được chuyện gì đó không nên biết." Dạ Nguyệt Lê buông tay nhún vai: "Ai biết được."
Liễu Trọng: "Động thủ ngay trong bệnh viện, nghe nói có không ít người chứng kiến. Gióng trống khua chiêng kiểu này, nếu như không phải đang khiêu khích chúng ta, thì chỉ sợ Bao Lỗi đã biết được chuyện gì không nên biết rồi."
Sơ Tranh: "Hắn tỉnh lại thì biết thôi."
"Tôi có thể hỏi câu được không, chuyện này là thế nào vậy?" Tô Đề Nguyệt to gan đặt câu hỏi: "Người trong kia là Bao Lỗi sao?"
Tô Đề Nguyệt nhớ rõ người này.
Bọn người Liễu Trọng nhìn về phía Sơ Tranh, người sau chậm rãi uống trà.
Dường như Liễu Trọng hiểu ý của Sơ Tranh, giơ tay làm dấu tay xin mời: "Tô tiên sinh, mời ngồi."
"Chuyện của nhà tang lễ Tô tiên sinh còn nhớ chứ?"
Vụ nổ kia?
Tô Đề Nguyệt đương nhiên nhớ kỹ.
Vụ nổ lớn như vậy, lúc ấy suýt nữa thì không áp xuống được.
Bọn họ phong tỏa tin tức, là vì khi kiểm tra hiện trường dụng cụ đo Linh trị trực tiếp nổ tung.
Nhưng đồ trong nhà tang lễ đều không còn lại gì.
Chờ họ đi điều tra nhà tang lễ này, thì tất cả tin tức đều đã bị xóa sạch.
Tin tức duy nhất chính là Bao Lỗi.
Nhưng lúc ấy họ cho rằng Bao Lỗi đã chết trong vụ nổ kia rồi.
Mãi đến khi y nhìn thấy người vừa rồi...
"Có lẽ nhà tang lễ kia lợi dụng thi thể để sinh vật không biết sống nhờ, hơn nữa chúng tôi phát hiện dạng cơ cấu này không chỉ có một nơi đó."
"Thi thể? Thi thể cũng có thể?" Trong nhận thức của Tô Đề Nguyệt, những vật kia không thể sống nhờ trong thi thể.
Liễu Trọng: "Trên lý luận thì không thể, nhưng... Dù sao sinh vật không biết cũng có rất nhiều, có lẽ là có năng lực gì mà chúng ta không biết, có thể đảm bảo cho những thi thể đó giống như người bình thường."
Tô Đề Nguyệt nhíu mày lại càng sâu hơn: "Mọi người cũng không biết?"
Y cho rằng người của Vấn Tiên Lộ gần như là không gì không biết.
Liễu Trọng: "Tô tiên sinh, thế giới của sinh vật không biết lớn hơn và thần bí hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều."
Điểm này Tô Đề Nguyệt không cách nào phủ nhận.
Những vật kia...
"Cho nên sao thời gian trước mọi người lại gióng trống khua chiêng thanh tra như vậy? Làm vậy không phải đánh rắn động cỏ sao?"
Lúc này âm thầm điều tra mới là tốt nhất mà?
"Xem như một cảnh cáo đi." Liễu Trọng liếc mắt quét về phía Sơ Tranh: "Dù sao đây là Kinh Nam thành." Có người tức giận chứ sao.
"..."
Bọn họ bắt sinh vật không biết đều lén lút tiến hành.
Đám người này thì hay rồi, còn dám cảnh cáo sinh vật không biết.
Liễu Trọng nói tiếp: "Nói cho Tô tiên sinh biết những chuyện này, là hi vọng Tô tiên sinh chú ý đến một số người phía trên nhiều hơn, dù sao chúng ta cũng không biết phía dưới túi da đó rốt cuộc là người hay ma."
Thời gian trước có nhiều nhân sĩ nổi danh chết như vậy, thậm chí có người của chính phủ, lời này của Liễu Trọng có ý gì, Tô Đề Nguyệt vẫn hiểu được.
"Tôi hiểu rồi."
Y có thể tiếp xúc với người phía trên.
Mặc dù những người này có cách, nhưng suy cho cùng cũng không thuận tiện được như y.
Đây cũng là một lời khuyên và nhắc nhở.
Tình huống phía sau có lẽ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, mà người ở phía trên cũng không thể tin hoàn toàn.
"Mọi người cũng không biết ai bị sống nhờ sao?"
Sơ Tranh đặt chén trà xuống, chén trà tiếp xúc với mặt bàn, nghe cạch một tiếng.
"Nếu có thứ này thì sẽ không kiểm tra ra được." Sơ Tranh ném mảnh kim loại hình tam giác lên trên mặt bàn.
"Đây không phải..." Thứ trong thân thể con sinh vật không biết lần trước bắt được ở trang viên sao?
Lúc ấy cô không chịu nói cho y biết.
"Tô tiên sinh, chúc các anh may mắn." Sơ Tranh cũng không giải thích quá nhiều.
Lời này tương đương với tiễn khách, Tô Đề Nguyệt thức thời đứng dậy: "Về tôi sẽ cho người điều tra chuyện này, cảm ơn thông tin của Sơ Tranh tiểu thư."
Sơ Tranh khoát khoát tay, ra hiệu y cút nhanh lên.
Tô Đề Nguyệt lễ phép cáo từ, khi y đi ra ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của thiếu nữ kia ung dung truyền tới.
"Khuyên tổ chức phế của các anh giải tán sớm đi, trừ thêm phiền phức thì cũng không có tác dụng gì."
Tô Đề Nguyệt: "..." Cục quản lý sinh vật không biết trêu chọc gì cô mà cô lại muốn tôi đóng cửa hả.
Hơn nữa bọn họ cũng không yếu như vậy đâu nhé!
Nếu không có họ, thì ai đi thu thập cục diện rối rắm cho mấy người hả!!
Tô Đề Nguyệt nhịn lửa giận xuống, kéo ra một nụ cười ôn hòa, rời đi không quay đầu lại.
"Chú Tô, cháu tiễn chú." Tinh Kiều chủ động đuổi theo ra.
Tô Đề Nguyệt đi chậm một bước, chờ Tinh Kiều đuổi theo.
Hai người một trước một sau rời đi.
"Nha đầu, cháu nói cho cậu ta biết làm gì?" Liễu Trọng không nghĩ ra.
Trước đó không phải cô không chịu nói cho đám người bên ngoài sao?
"Liễu Trọng." Đầu ngón tay Sơ Tranh chạm vào chén trà nhẹ xoay chuyển, ánh mắt tối nghĩa: "Chú cảm thấy còn có thể yên tĩnh được bao lâu nữa?"
Liễu Trọng: "..."
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngưng trọng.