Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh lại ngủ thêm một tiếng, cô ngồi dậy, con ngươi thanh lãnh nhìn về phía người ôm cô.

Một lát sau cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi người đàn ông một cái, sau đó tự nhiên xuống giường rửa mặt.

Thẩm Minh: "..."

Thẩm Minh nhanh chóng về phòng mình.

Sơ Tranh rửa mặt xong đi ra, Thẩm Minh đang làm đồ ăn sáng, Lâm Dương ngồi ở phòng khách đọc tin tức cho Thẩm Minh.

Lâm Dương vốn là tùy ý quét mắt một vòng, nhưng ánh mắt rơi vào trên cổ Sơ Tranh, hắn lập tức bối rối rũ mắt xuống, làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Sơ Tranh đi đến phòng bếp, dựa vào bên cạnh nhìn Thẩm Minh làm đồ ăn sáng.

Thẩm Minh đưa sữa bò đã được hâm nóng cho cô, ánh mắt tiếp xúc đến vết tích trên cổ thiếu nữ, giơ tay ra giúp cô sửa sang lại quần áo: "Bảo bối, đừng để lộ ra."

Sơ Tranh lơ đễnh: "Vì sao?" Đây không phải do hắn hôn sao? Còn ghét bỏ nữa à?

Thẩm Minh: "..."

Thẩm Minh hạ giọng: "Anh không muốn người khác nói em không tốt." Cách thời gian cô trưởng thành còn tới một năm, bị người ta trông thấy không biết sẽ đồn đại thành thế nào.

Lần sau không thể hôn ở đó nữa.

"Ừ."

Sơ Tranh gật đầu, nhưng không có chút ý tứ che giấu nào, cô vừa động một cái, vết tích mập mờ liền như ẩn như hiện, trên làn da trắng nõn của cô, không khỏi có chút mê người.

Thẩm Minh: "..."

Thẩm Minh đuổi Lâm Dương đi, trực tiếp xin nghỉ cho Sơ Tranh, chờ vết tích hoàn toàn biến mất mới thả cô đi học.

Sơ Tranh đứng trước mặt Thẩm Minh: "Nếu không, anh hôn thêm một cái?"

Cô chỉ vào cổ mình

Thẩm Minh: "..."

"Không thể." Thẩm Minh nói.

"Vì sao?"

"Em đến trường học." Thẩm Minh nói: "Sẽ bị người ta trông thấy."

"..." Đúng nha, cho nên mới bảo anh hôn đó! Như thế thì cô sẽ không phải đến trường nữa!

Thẩm Minh đưa Sơ Tranh tới trường học, Sơ Tranh có chút chưa từ bỏ ý định: "Anh thật sự không hôn?"

Thẩm Minh rất hoài nghi, rốt cuộc là hắn có ý đồ bất chính với cô, hay là cô có ý đồ bất chính với mình?

Cuối cùng Sơ Tranh thất vọng cầm túi sách vào trường học.

"Lão đại lão đại." Tiểu mập mạp đuổi theo gọi cô: "Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

Đôi mắt nhỏ của tiểu mập mạp quay tròn chuyển hai vòng: "Lão đại, người vừa rồi đưa cậu đến có phải là anh trai cậu không?"

"Ừ."

"Lão đại, bên ngoài đều nói... anh trai cậu đối với tập đoàn Thẩm thị thấy chết mà không cứu, một chút tình thân cũng không có, máu lạnh vô tình..." Tiểu mập mạp nói rất cẩn thận.

"Ồ." Liên quan gì tới ta?

"Người anh trai này của cậu rời đi lâu như vậy, lão đại, cậu phải cẩn thận..." Tiểu mập mạp lại nói.

Sơ Tranh: "..." Cẩn thận cái gì? Bảo hắn hôn một chút cũng không chịu!

Mặc dù Sơ Tranh không muốn tới trường học, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc học tập.

Vương Giả cũng phát hiện, tiểu tỷ tỷ nhà nó có một kỹ năng di động, chỉ cần học những thứ tương đối thực dụng, thì cô đều sẽ đi tìm hiểu học tập.

Còn những thứ nhàm chán, thì cô lười phải học, thậm chí còn không muốn nhìn nhiều.

...

Những tin tức liên quan tới Thẩm Minh, rất nhanh bị áp xuống.

Thân phận của Thẩm Minh bây giờ, không phải ai cũng có thể lay động được, không ai nguyện ý đi đắc tội với hắn, chuyện này dần dần không có ai nói đến nữa.

Về phần tập đoàn Thẩm thị...

Đã trở thành quá khứ.

Sơ Tranh vội vàng hoàn thành nhiệm vụ thu mua loạn thất bát tao mà Vương bát đản đột nhiên tuyên bố, cũng không có thời gian đi chú ý xem Thẩm Minh đang làm gì.

Gần đây dường như Thẩm Minh bề bộn nhiều việc, có đôi khi Sơ Tranh ngủ thiếp đi rồi, hắn mới trở về, sau đó lại làm cô tỉnh lại.

Cuối cùng bị Sơ Tranh không chút lưu tình ném ra.

Sau vài lần Thẩm Minh đánh thức cô, phát hiện hậu quả rất nghiêm trọng, sau đó cũng không dám tiếp tục đánh thức cô nữa, sau khi trở về chỉ yên lặng ôm cô ngủ.

Khoảng thời gian này Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao cũng cực kỳ an phận.

Đảo mắt đã sắp tốt nghiệp.

"Lão đại, cậu muốn thi vào trường nào?" Tiểu mập mạp lo lắng.

"Chỗ nào cũng được."

Tiểu mập mạp nhìn Sơ Tranh một chút: "Lão đại, học bá không biết cay đắng của học tra mà."

"Cậu có tiền, muốn đi đâu mà không được?"

"Nói thì nói như thế, nhưng cha tôi nói, nếu như tôi thi không tốt, thì ông ấy không gánh nổi nữa, muốn ngừng thẻ của tôi."

"..." Sơ Tranh nghĩ nghĩ, thật lòng đưa ra đề nghị: "Nếu không cậu tìm người thi hộ?"

Tiểu mập mạp kinh dị: "..."

Lão đại nhìn có vẻ là một người rất nghiêm túc! Sao có thể nói ra lời như vậy!

Sơ Tranh căn bản cũng không phải loại người tuân theo quy củ gì.

Dùng câu của cô mà nói —— quy củ của cô chính là không có quy củ.

Bởi vậy cô nói ra lời này cũng hoàn toàn không có bệnh.

"Quên đi vậy, bây giờ cũng không phải là trước kia, vào trường thi đều phải xoát mặt." Tiểu mập mạp tiếp tục khóc chít chít: "Lão Đại, nếu tôi không thi đậu, vậy cậu liền quên tôi đi."

Sơ Tranh: "..."

Quên hắn cái gì?

Hắn lại tự thêm kịch gì cho mình rồi?

Rốt cuộc ngày thi vẫn tới.

Tiểu mập mạp thi xong, chạy ra trước mặt Sơ Tranh gào, vô cùng thương tâm, người không biết còn tưởng rằng Sơ Tranh là cặn bã phụ lòng hắn.

Chờ tiểu mập mạp khóc xong, Sơ Tranh rời khỏi trường học.

Thẩm Minh đã chờ ở bên ngoài, vô số chiếc xe sang trọng đậu lại trong khuôn viên trường học, đông đúc nhốn nháo, chỉ có xung quanh xe của hắn lưu lại một khoảng trống.

"Thẩm Sơ Tranh thật đúng là tốt số, Thẩm gia không còn, thì vẫn còn có một người anh trai."

"Thẩm Minh rất đẹp trai! Hơn nữa hắn còn chưa có bạn gái nha! Tuổi trẻ tài cao, thật muốn gả!"

"Nằm mơ đi, người ta sẽ coi trọng cậu chắc?"

"Nếu như sớm biết, thì sớm nên tạo mối quan hệ với Thẩm Sơ Tranh trước."

"Ai, có phải các cậu không nhìn thấy không, cô ta căn bản không để ý tới người khác, còn ngại ồn ào."

"Đó cũng là vì trước kia các cậu đối xử với cô ấy như vậy thôi, nếu lúc trước đối tốt với cô ấy một chút, thì bây giờ người ta có thể như thế à?"

"Cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, biết vậy sao lúc trước cậu không đối xử với người ta tốt một chút đi?"

"..."

Sơ Tranh đóng cửa xe, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.

Thẩm Minh nghiêng người tới hôn cô, gần đây Thẩm Minh hôn càng lúc càng dài, Sơ Tranh lấy hơi chậm, khóe mắt có chút đỏ ửng vì phải ứng sinh lý.

Phối hợp với gương mặt nhỏ không chút cảm xúc kia của cô, lộ ra sự kích thích khác lạ.

Thẩm Minh kịp thời khống chế lại chính mình, kéo ra khoảng cách giữa mình và Sơ Tranh.

Sơ Tranh dụi dụi mắt, thanh âm lãnh đạm: "Anh rất rảnh?"

"Đón bảo bối nhất định phải rảnh."

"Khi em lên xe thấy Lâm Dương sắp khóc rồi kìa." Sơ Tranh khôi phục bình thường, khóe mắt đỏ ửng cũng biến mất.

"..." Lâm Dương ở phía trước làm gì rồi?!

Thẩm Minh nhéo nhéo khuôn mặt cô, nói sang chuyện khác: "Muốn vào trường học nào?"

Thẩm Minh nói chính là muốn vào trường học nào, mà không phải là thi đậu trường học nào.

Nói cách khác, chỉ cần Sơ Tranh mở miệng, thì hắn có thể để cô vào trường ấy ngay.

Vào trường nào? Cô thật sự chưa từng cân nhắc qua, thật là phiền phức...

Sơ Tranh bất mãn vì Thẩm Minh nhéo mình, không nhịn được né tránh: "Đều được."

Thẩm Minh hơi nhướng mày: "Vậy anh trai quyết định?"

"Ừ."

Thẩm Minh nhéo ngón tay Sơ Tranh: "Bảo bối, còn một tháng nữa là sinh nhật em."

"Ừ?" Sinh nhật mà thôi, có gì đặc biệt đâu?

Thẩm Minh sờ chóp mũi cô: "Mười tám tuổi nha."

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Ừ."

Thẩm Minh thấy mình ám chỉ vô dụng, cũng không nói tiếp, chỉ nói: "Tháng sau anh dẫn bảo bối ra ngoài chơi được không?"

Sơ Tranh muốn cự tuyệt.

Nhưng ngẫm lại thẻ người tốt yêu cầu, không thể cự tuyệt.

Bởi vậy kéo căng khuôn mặt nhỏ gật đầu.

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt đó!

***

Chắc mai không có chương đâu, một đống bài tập đang đập vào mặt ta, vốn định hôm nay làm, xong lại ngồi cào phím:3

Up nốt chương cuối ngày...

Ngủ ngon a ~~ ♡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK