Beta: Sa Nhi
============
Bờ sông Vong Xuyên.
Sơ Tranh đứng trong khóm hoa, hoa Bỉ Ngạn như ngọn lửa rực đỏ, chập chờn lay động theo gió.
Thỉnh thoảng một con tử điệp bay ngang những bông hoa, bay đến bên người Sơ Tranh, rồi chậm rãi ẩn tiến vào quần áo cô.
"Tranh tỷ tỷ, Tranh tỷ tỷ." Tuyết Hồ vội vàng chạy đến trước mặt Sơ Tranh, "Phù Nguyệt mất tích rồi."
Sơ Tranh: "Mất tích?"
"Vâng, đúng ạ." Cái đầu nho nhỏ của Tuyết Hồ gật gật.
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?" Cũng không phải ta làm.
Tuyết Hồ: "Ai da, tỷ tỷ của Phù Nguyệt nói muốn lục soát chỗ của chúng ta."
Sơ Tranh không thể hiểu nổi: "Lục soát chỗ của ta làm gì?"
"Nàng ta nói là, trước khi Phù Nguyệt mất tích, có người trông thấy ả đi tới bên này, tỷ còn có mâu thuẫn với ả, cho nên..."
Ý tứ chính là muốn nói, có khả năng Phù Nguyệt đã bị cô hãm hại.
Sơ Tranh một tay đặt ngang ngực, một cái tay khác chống trêи cằm, trầm tư một lúc nói, "Bọn họ đang ở bên ngoài?"
"Đúng vậy, có rất nhiều người đang ở bên ngoài."
"Đi xem thử."
-
Lúc Bồng Vũ nhận được báo cáo từ cấp dưới cũng vội nhanh chóng chạy tới.
Tình huống ở hiện trường rất hỗn loạn, hai bên cũng đã động tay động chân với nhau.
Lúc này Sơ Tranh đang ôm Tuyết Hồ đứng ở một bên, những người còn lại đứng ở bên khác, giương cung bạt kiếm.
"Các ngươi đang làm gì!" Bồng Vũ cất tiếng hỏi.
"Vương."
"Vương..."
Bồng Vũ vừa xuất hiện, đám người đối diện ít nhiều cũng có chút kiêng dè.
Nữ tử đứng trước mặt bọn họ cũng cúi đầu hành lễ, "Bái kiến Diêm Vương."
Bồng Vũ vượt qua đám người, đi đến bên Sơ Tranh, "Các người muốn làm gì?"
Nữ tử kia thành khẩn trả lời: "Vương, muội muội của ta mất tích, có người nhìn thấy nàng đã tới nơi này, ta chỉ là muốn tiến vào đi tìm một chút, thế nhưng Mạnh bà lại không chịu."
"Mất tích?"
Nữ tử: "Đúng vậy, muội muội ta bỗng mất liên lạc, ta rất lo lắng. Sau khi hỏi thăm khắp nơi, biết được nàng từng xuất hiện ở chỗ của Mạnh bà, cho nên lúc này mới tới, chứ ta không hề có ý xúc phạm."
Lúc đầu ả ta muốn đánh nhanh thắng nhanh, phải xông vào trước khi Diêm Vương nhận được tin tức.
Cuối cùng cho dù bị hỏi tội, cùng lắm thì nói do nóng ruột lo lắng cho Phù Nguyệt, nên không kịp nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ cần không tạo thành tổn thất gì, thì sẽ không làm được gì ả.
Thế nhưng thật không ngờ, Sơ Tranh lại có thể đánh nhau giỏi như vậy.
So với trước kia thì lợi hại hơn nhiều...
Hiện tại còn dẫn cả Diêm Vương tới, tình huống bây giờ không có lợi cho ả.
Bồng Vũ nhìn Sơ Tranh.
Người phía sau bình tĩnh sờ lông Tuyết Hồ trong ngực, phát hiện ánh mắt của Bồng Vũ, chậm rãi mở miệng, "Ta nói, chưa từng gặp Phù Nguyệt."
Trong phút chốc giọng điệu Nữ tử kia trở nên gay gắt hơn nhiều: "Nếu như Mạnh bà chưa từng gặp Phù Nguyệt thì sao phải cản ta, không cho ta đi vào như vậy, chẳng lẽ Mạnh bà đang chột dạ sao?"
Sơ Tranh: "Nơi này không phải là nơi các ngươi muốn vào là có thể vào."
"Ta chỉ đi vào tìm người." Nữ tử nói: "Nếu Mạnh bà không yên tâm, ta có thể đi vào một mình, toàn bộ quá trình ngươi cứ theo dõi ta."
Nữ tử nói xong, lập tức cúi người trước Bồng Vũ, "Vương, xin ngài làm chủ."
Bồng Vũ nhíu mày, nàng không cho người khác đi vào, ắt hẳn có nguyên nhân...
Bồng Vũ: "Ngươi xác định Phù Nguyệt mất tích?"
Nữ tử: "Đúng thế. Nơi nào có thể tìm ta đều đã tìm hết cả rồi, Phù Nguyệt chưa bao giờ không thể liên lạc như vầy."
Bồng Vũ: "Nếu đã vậy, ta thay ngươi vào tìm."
Nữ tử sững sờ, có hơi chần chờ, "Vương..."
Bồng Vũ: "Thế nào, sợ ta lừa ngươi?"
Nữ tử nhìn sang Sơ Tranh, ý tứ rất rõ ràng.
Diêm Vương cùng Mạnh bà hiện tại đã thành hôn, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, nếu muốn bao che...
Giọng nói Bồng Vũ trầm xuống: "Ta sẽ không bao che bất luận kẻ nào, nếu như Phù Nguyệt thật sự ở bên trong, tự ta sẽ cho ngươi một lời giải thích."
Dù sao uy danh của Diêm Vương vẫn còn, ả ta không dám cùng hắn cứng đối cứng.
Bồng Vũ thay ả đi vào tìm, Sơ Tranh không đi theo vào, chỉ đứng tại cửa ra vào sờ lông của Tuyết Hồ, sắc mặt bình thản.
Vẻ mặt nữ tử dần dần nặng nề, càng ngày càng sa sầm.
-
Không bao lâu sau Bồng Vũ đã đi ra, kết quả tất nhiên là không tìm được Phù Nguyệt.
Ả ta không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể mang người rời đi trước.
Đi khỏi một đoạn, ả ta không kìm được bao nhiêu phẫn nộ đều bùng nổ, khiến những người xung quanh đều run lẩy bẩy.
ả ta đề phòng không cho người khác đi vào như vậy, xem ra đã bắt đầu.
Mạnh bà mới sắp xuất thế...
Nữ tử hít sâu một hơi, tự khuyên mình không nên gấp gáp, cứ từ từ, còn nhiều thời gian.
-
Bên kia, Sơ Tranh trở lại Tiểu Lâu, Bồng Vũ đi theo sau cô.
"Sao nàng không cho nàng ta đi vào?" Trong này ngoài hoa ra thì cũng không có gì khác.
Mà hoa Bỉ Ngạn cũng không phải là vật gì quý hiếm lắm, chỉ cần nơi nào có thể nhìn thấy sông Vong Xuyên là đều có thể nhìn thấy nó.
"Chàng cảm thấy những đóa hoa này có gì khác không?"
Bồng Vũ nhìn biển hoa trước mặt, "Hình như chúng ngày càng tươi đẹp hơn."
Những đóa hoa Bỉ Ngạn ở phía ngoài màu sắc không đỏ tươi như vậy.
"Chàng đi theo ta."
Sơ Tranh dẫn Bồng Vũ xuyên qua biển hoa, những chiếc đầu lâu trắng hếu thỉnh thoảng lại đập vào mắt Bồng Vũ.
Rễ hoa Bỉ Ngạn mọc ra từ trong khe hở của những bộ xương đó.
Cho dù những bông hoa này thật đẹp, nhưng trong hoàn cảnh như vậy cũng thật quỷ dị.
"Chàng nhìn đi." Sơ Tranh chỉ vào phía trước.
Bồng Vũ nhìn theo hướng cô chỉ, ở bên kia trong bụi hoa, có một gốc hoa Bỉ Ngạn đang ánh lên màu đỏ rực rỡ.
So với hoa Bỉ Ngạn bình thường thì đóa hoa này lớn hơn nhiều, trong nhụy hoa có một đốm ánh sáng ʍôиɠ lung.
"Đó là cái gì?"
"Mạnh bà đời tiếp theo."
Khi Mạnh bà gặp được người thích hợp, có thể dùng sức mạnh hai bên để nuôi dưỡng ra Mạnh bà đời tiếp theo.
Nhưng muốn Mạnh bà gặp được một người thích hợp lại không phải chuyện gì dễ dàng.
Đầu tiên phải có sức mạnh cường đại, tiếp theo người này phải thực lòng yêu thích Mạnh bà.
Cuối cùng, còn phải đồng ý tin tưởng Mạnh bà vô điều kiện, niềm tin là hạt giống.
"Chờ đến ngày hoa tàn, nàng ấy sẽ xuất thế." Sơ Tranh nói.
Bồng Vũ quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Nàng... Còn nàng sẽ thế nào?"
"Chỉ là mất đi năng lực nấu canh Mạnh bà, còn lại không bị sao cả."
Bồng Vũ thở phào, vậy là tốt rồi.
"Còn bao lâu nữa thì nàng ấy sẽ được sinh ra?"
"Còn lâu lắm."
Đây cũng không phải trồng cải trắng, so với mang thai bình thường thì còn lâu hơn nhiều.
-
Phù Nguyệt mất tích cũng đều nằm trong kế hoạch, không quá hai ngày đã tìm được, rồi thuận tiện bịa đại một lý do cho qua chuyện.
Có thể do biết Bồng Vũ đứng về phía Sơ Tranh, bên Phù Nguyệt tạm thời cũng không có hành động.
Sơ Tranh thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ phép, cho nên bọn họ không tự tìm phiền toái, Sơ Tranh cũng lười để ý đến.
Mỗi ngày cô nấu canh Mạnh bà, cùng Bồng Vũ ở cùng một chỗ nhìn ngắm phong cảnh, rất là nhàn nhã.
Bồng Vũ mỗi ngày ngược lại hết sức bận rộn, sự vụ trong Minh giới quả thực quá nhiều.
Không phải nơi này có phiền phức, thì chính là nơi kia xảy ra chuyện.
Bồng Vũ không cần đến hiện trường, nhưng hắn phải biết chuyện gì, sau đó đưa ra phương hướng giải quyết.
"Ta phải làm thế nào mới có thể không làm Diêm Vương nữa đây?" Ngày nào đó, bỗng nhiên Bồng Vũ hộc ra một câu như vậy.
Sơ Tranh thuận miệng nói: "Thả tâm ma ra."
Bồng Vũ: "..."
Dĩ nhiên, hắn cảm thấy cách này có thể thực hiện được.
"Nó sẽ không làm loạn chứ?"
"Làm Diêm Vương thoải mái vậy, chàng thấy nó từng làm loạn chưa?"
"..." Ừ ha... Hình như không có thật.
Hắn xem lại ghi chép của ba trăm năm qua, tâm ma bởi vì sợ bị người khác phát hiện nên rất tận tâm tận lực, chuyên nghiệp hết sức hoàn thành công việc.
Bồng Vũ càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện.
Bây giờ hắn đối với vị trí Diêm Vương này đã chẳng có chút hứng thú gì.
Không có gì thoải mái bằng việc có thể ở cùng một chỗ với người mình thích.
Hắn không muốn mỗi ngày mình đều phải bận bịu làm những việc không biết tên thế nữa.