Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khi Diệp Thư Lương mang người đến, vừa vặn nhìn thấy ma pháp trận bị khởi động.

Ở phương hướng ngôi mộ tập thể, đá ma pháp dần dần được thắp sáng, một đường liên tiếp đến chính giữa.

Đây là cái gì?

Tại sao ở đây có thể có người?!

Ánh mắt Diệp Thư Lương quét qua, trông thấy Sơ Tranh và Phú Dục đứng ở cách đó không xa, đáy lòng lập tức dâng lên một trận lửa giận, rống to ra tiếng: "Sơ Tranh ngươi đang làm gì!!"

Sơ Tranh ghé mắt, dường như vừa phát hiện ra y.

"Ta làm gì, liên quan gì đến ngươi." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh nói tiếp: "Cái ngôi mộ tập thể này là của ngươi à?"

Diệp Thư Lương: "..."

Cái ngôi mộ tập thể này không phải của y, thì chẳng lẽ là của cô chắc?

"Châm lửa." Sơ Tranh nói với Phú Dục.

"Ồ... A a a." Phú Dục lấy lại tinh thần, trong lòng bàn tay thoáng hiện lên một quả cầu lửa nhỏ.

Diệp Thư Lương không biết Sơ Tranh muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho y biết, không phải chuyện gì tốt.

Cho nên khi quả cầu lửa của Phú Dục bay ra ngoài, bị ma pháp của Diệp Thư Lương đánh gãy.

"Bắt hết bọn chúng lại cho ta." Diệp Thư Lương giọng điệu âm trầm phân phó người phía sau.

Sơ Tranh đẩy Phú Dục một chút: "Châm lửa."

Thân thể cô nhảy lên, đón những người này qua

Nhìn Sơ Tranh ngăn những người kia lại, Phú Dục nuốt một ngụm nước bọt, lần nữa ngưng tụ một quả cầu lửa, đập về phía đá ma pháp trên mặt đất.

"Sưu —— "

Một cái thủy tiễn dập tắt quả cầu lửa của hắn.

Phú Dục theo bản năng nhìn về phía thủy tiễn phóng tới.

Trong rừng cây bên kia lục tục có người bước ra.

Đầu lĩnh trong đó, Phú Dục biết.

Phú Dục tiểu công tử rất là giật mình: "A Đại?"

A Đại mang theo không ít người, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, người bên Diệp Thư Lương đều ngừng lại.

Mà người của A Đại người đã đi qua phía mấy tên lính đánh thuê đang chèo chống trận pháp.

Sơ Tranh sắc mặt lãnh đạm, cô cấp tốc trở lại bên cạnh Phú Dục, bắt lấy cánh tay hắn: "Nhanh lên."

"A..." Phú Dục chưa lấy lại tinh thần từ trong xung kích rằng tại sao A Đại lại ở chỗ này: "A Đại hắn..."

"Nhanh lên!" Sơ Tranh thúc giục.

Phú Dục bị lãnh ý trên mặt Sơ Tranh hù đến, theo bản năng nghe lời cô, lần nữa ngưng tụ một quả cầu lửa.

Diệp Thư Lương và A Đại đều muốn ngăn cản, nhưng lần này ma pháp công kích của bọn họ bị một thứ gì đó không nhìn thấy ngăn trở trên không trung.

"Sơ Tranh ngươi dám!"

"Dừng tay!"

"Ngươi dừng tay cho ta!"

Quả cầu lửa Phú Dục ngưng tụ ra rơi trên đá ma pháp.

Oanh ——

Một viên đá ma pháp thiêu đốt, như nhóm lửa, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, ánh lửa vòng quanh ngôi mộ tập thể cấp tốc bốc cháy lên.

Có người muốn dập tắt ngọn lửa kia, nhưng mà cơ chế phòng ngự tự động của ma pháp trận đã mở ra, ma pháp công kích qua, cũng không có tác dụng gì.

Sơ Tranh lui ra phía sau mấy bước, ngọn lửa đã bắt đầu theo trận pháp, thiêu đốt vào chính giữa, toàn bộ ngôi mộ tập thể cấp tốc bị ngọn lửa bao trùm.

Phú Dục tiểu công tử sắc mặt trắng bệch.

Đây là chuyện gì...

Phản ứng của A Đại và Diệp Thư Lương không khác nhau lắm, đều muốn lập tức dập tắt những ngọn lửa này.

Đáng tiếc cho dù bọn họ có chia tách đám lính đánh thuê chèo chống trận pháp kia, thì cũng không cách nào đánh vỡ trận pháp, dập tắt hỏa diễm.

"A!"

Diệp Thư Lương nổi giận gầm lên một tiếng, đổi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, giống như muốn xé nát cô ra vậy.

Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng nhìn bọn họ.

Thật sự là quá phát rồ.

Những người này đều đã chết, còn muốn lợi dụng người ta, cũng không sợ người ta biến thành quỷ gây phiền phức cho các ngươi à.

Không cách nào dập tắt lửa, hai nhóm người đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Sơ Tranh.

Sơ Tranh đứng ở chính giữa.

A Đại và Diệp Thư Lương đứng mỗi người một bên.

A Đại đối với Diệp Thư Lương là thái độ làm lơ, Diệp Thư Lương có chút kiêng kị A Đại, có lẽ không biết y có lai lịch gì.

Bởi vậy cục diện liền hình thành trạng thái giằng co.

Không ai dám vọng động,

"Sơ Tranh cô nương." A Đại hét to một tiếng: "Thật là trùng hợp."

Sơ Tranh thấy y cũng không có chút nào ngoài ý muốn, giống như đã sớm biết là y.

Nữ tử hé mở môi đỏ, thanh âm lạnh băng hình thành nên thế đối lập mãnh liệt với liệt hỏa: "Không trùng hợp, ta tới tìm ngươi." Vì tìm con chó điên như ngươi mà ta phải trèo đèo lội suối, ta cũng không dễ dàng đâu.

Ánh mắt A Đại hơi trầm xuống, sát khí dần dần lộ ra.

"Ngươi biết là ta... làm sao ngươi biết?" Trước đó đưa cô đến Bồng Hoa Thành chỉ là bởi vì đúng lúc y cũng muốn đến đó mà thôi, y cũng không nhận ra cô.

Về sau biết cô là ám ma pháp sư, y cũng có chút ngoài ý muốn.

Nhưng trên thế gian này chắc chắn có tồn tại ám ma pháp sư mà y không biết được, y không có khả năng đi lôi kéo một ám ma pháp sư không quen, không biết chút nào được.

Lần này nhìn thấy cô, y cũng thật bất ngờ.

"Thủ hạ của ngươi nói cho ta biết." Sơ Tranh đương nhiên mà nói.

"Không có khả năng, bọn họ không có khả năng phản bội!" A Đại phản bác.

"Ừ." Sơ Tranh gật đầu, đồng ý với A Đại, cũng giải thích cho y: "Bọn họ không phản bội ngươi, bọn họ chỉ coi ta thành người một nhà."

Sơ Tranh làm một ám ma pháp sư, muốn ngụy trang thành người của bọn họ, hoàn toàn không khó.

Thực lực của hai người kia không tệ, nhưng đầu óc thì có vẻ không tốt lắm.

Sơ Tranh mời bọn họ ăn cơm, rót chút rượu, hạ chút thuốc, rất dễ dàng moi được thông tin từ bọn họ.

A Đại: "..."

A Đại hít sâu một hơi: "Vậy không biết Sơ Tranh cô nương tìm ta có chuyện gì? Hình như ta chưa từng đắc tội với cô nương, cô nương cần gì phải liên lụy đến những chuyện này."

Ánh mắt bình tĩnh của Sơ Tranh đảo qua: "Tính sổ chuyện ngươi phái người làm Linh Tích bị thương." Chó điên mà dám đụng đến thẻ người tốt của ta! Đánh chết ngươi!

Linh Tích.

Tế ti của Thần Điện.

Đáy lòng A Đại hơi lộp bộp một chút.

"Sơ Tranh cô nương, ngươi cũng là ám ma pháp sư." A Đại đột nhiên bắt đầu du thuyết: "Chẳng lẽ ngươi cam tâm sống cuộc sống phải trốn đông trốn tây, bị thế nhân phỉ nhổ như vậy sao?"

"Ta sống rất tốt." Có thẻ người tốt ôm ôm hôn hôn, chỗ nào không tốt? Ta rất tốt!

Ngươi thật sự rất xấu!

Lại còn lừa gạt ta tiến vào tổ chức bán hàng đa cấp!

A Đại: "Nhưng ngươi sử dụng ám ma pháp, thì sẽ bị thế nhân chán ghét, truy sát. Bọn họ xem chúng ta là ma quỷ, ngươi thật sự cam tâm sao?"

Sơ Tranh: "Ta có thể không cần."

A Đại: "..."

A Đại du thuyết thất bại, y trầm mặt xuống.

"Vậy Sơ Tranh cô nương cho là đốt những thi thể này thì sẽ không sao nữa à?"

"Dĩ nhiên không phải." Sơ Tranh phủ nhận: "Xử lý ngươi mới an toàn."

A Đại: "..."

Sơ Tranh trả lời, làm A Đại bị nghẹn tại chỗ, những lời đã chuẩn bị xong phía sau cũng không có cách nào nói ra.

Biết vô dụng, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy?

"Nếu như Sơ Tranh cô nương đã kiên quyết nhất ý cô hành, vậy cũng đừng trách ta." A Đại vừa nói xong, trên thân đột nhiên tuôn ra một lượng lớn nguyên tố ám.

Sơ Tranh có chút kỳ quái, y là ma pháp sư hệ thủy, tại sao lại hoán đổi được sang ma pháp sư hệ ám?

Ma pháp sư song hệ không nhiều, nhưng cũng không ít.

Nhưng y là hệ ám mà!

Làm gì có ma pháp sư nào có thể có hệ ám và hệ khác cùng tồn tại?

Cái này so với thủy hỏa song hệ càng làm cho người ta không tưởng tượng nổi.

Án lệ duy nhất chính là thẻ người tốt...

Nếu như tình huống giống với thẻ người tốt, mà còn hoán đổi đến nhẹ nhàng như thế, không giống thẻ người tốt lần nào cũng khống chế không nổi... Bắt lại hỏi một chút!

A Đại phất tay, người phía sau nối đuôi nhau mà ra, vọt đến chỗ Sơ Tranh và Phú Dục.

Diệp Thư Lương đã sớm muốn động thủ, người của A Đại khẽ động, Diệp Thư Lương cũng hành động theo.

Hôm nay cô nhất định phải chết ở chỗ này!

Làm hỏng chuyện tốt của y!

Không thể tha thứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK