Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người có được khí vận cực đại lúc ấy, là Sư Âm.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm xương trắng trong rương, nhìn khung xương, đúng là nữ tử.

Cho nên tình huống hiện tại chính là, Đới gia táng tận lương tâm, đánh cắp khí vận của Sư Âm, bởi vì thẻ người tốt cũng là nhân vật quan trọng trong vụ đánh cắp khí vận này, cho nên hắn không thể bị tiêu diệt, chỉ có thể bị trấn áp ở đây.

"Hiện tại có thể thả tôi ra không?" Trì Kính hỏi Sơ Tranh.

"Anh nói tôi là đời sau của Thiên Sư kia?"

Trì Kính cười cười, ngầm thừa nhận.

"Có chứng cứ gì?"

"Em có thể bổ hai cái rương này ra, chính là chứng cứ." Trì Kính giọng điệu chắc chắn.

Bày ra bàn cờ lớn như thế, sao có thể để một người bình thường tùy tiện hủy đi được.

Đương nhiên cũng không phải chỉ là điểm này.

"Em có thể thả tôi ra trước được không?" Trì Kính nói: "Tôi như vậy nói chuyện với em rất kỳ quái."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, thấy hắn quả thực có chút khó chịu... Đánh rắm! Quỷ khó chịu cái gì!

Cuối cùng Sơ Tranh vẫn thả hắn ra.

Ai bảo hắn là thẻ người tốt của mình chứ.

Ai.

Trì Kính dựa vào tường, bóp cổ tay, chuyển động trái phải.

"Đới gia xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cũng không ai tới cửa giúp hắn, em không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Anh nói Thiên Sư kia? Thời gian dài như vậy, đã sớm chết."

Trì Kính nhíu mày: "Không chỉ là Thiên Sư kia, còn có những Thiên Sư khác, không ai ra mặt, em nói đó là vì sao?"

Đới gia này có gia nghiệp lớn như vậy.

Nếu thật sự có thể giải quyết chuyện này, vậy chắc chắn không phải một số lượng nhỏ.

Vì sao những Thiên Sư kia không chịu giúp đỡ?

"Không biết." Sơ Tranh không suy nghĩ ra được, ngay thẳng lắc đầu.

Trì Kính nở nụ cười: "Sau khi chuyện này hoàn thành không bao lâu, Đới gia liền bắt đầu một ngày thu đấu vàng, Thiên Sư và Đới gia phân chia số tiền tài này, quan hệ như vậy duy trì một đoạn thời gian rất dài."

"Nhưng mà... lòng người không dễ dàng thỏa mãn. Thiên Sư cảm thấy Đới gia cho mình quá ít."

"Đới gia thì cảm thấy Thiên Sư quá tham lam, sự hợp tác của bọn họ xuất hiện vết rách."

"Loại vết rách này sẽ không làm bọn họ lập tức vỡ vụn, nhưng lại không ngừng mài mòn bọn họ..."

Tiền Thiên Sư lấy được càng ngày càng ít, bắt đầu uy hiếp Đới gia, quan hệ hợp tác triệt để tan vỡ, chỉ còn lại Thiên Sư đơn phương áp chế.

Đới gia cảm thấy không thể tiếp tục để cho Thiên Sư áp chế như thế.

Cho nên bí mật mưu đồ giết Thiên Sư.

Nhưng Đới gia không nghĩ tới, Thiên Sư sớm đoán trước được.

Liều mạng theo suy nghĩ ta không thoải mái, ngươi cũng đừng nghĩ tốt hơn, ông ta đem chuyện Đới gia làm, nói cho những Thiên Sư khác biết.

Những chuyện Đới gia từng làm, đều được Thiên Sư nhớ kỹ.

Cho nên không có Thiên Sư xuất hiện giúp đỡ Đới gia.

Đây là báo ứng bọn chúng phải nhận.

Trước khi Thiên Sư kia chết, từng vụng trộm đến gặp Trì Kính.

Nói cho hắn biết, ông ta không có năng lực bài trừ thế cục này, nhưng ông ta đã an bài tốt, thời gian vừa đến, hắn tự nhiên sẽ ra được.

Thiên Sư biết Trì Kính bị trấn áp ở đây, đáy lòng chắc chắn có oán khí.

Đến lúc đó bàn cờ nghịch chuyển khí vận bị phá, Trì Kính cũng ra, kết cục của Đới gia không cần nghĩ cũng biết.

"Vào lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền biết lời hắn nói với tôi có ý gì." Trì Kính nhìn Sơ Tranh, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn còn mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Em nói xem, em đối với tôi mà nói, có phải rất đặc biệt không."

"Anh không muốn giết chết tôi?" Sơ Tranh hoài nghi.

Ta là do kẻ thù của ngươi an bài tới đó!!

Gián tiếp mà nói, cũng coi như kẻ thù!

"Đương nhiên không muốn." Trì Kính nói: "Tôi phải cảm ơn em."

Trì Kính chưa từng có ý nghĩ như vậy.

Khi hắn trông thấy nữ sinh này, liền cảm thấy mình muốn cô.

Loại ham muốn chiếm hữu kia, làm hắn hưng phấn.

Sơ Tranh trầm mặc vài giây: "Anh ra ngoài khi nào?"

Trì Kính nói ra thời gian.

Chính là ngày Sơ Tranh đến thế giới này.

Ngày đó ở trong tòa nhà quỷ, nguyên chủ nhìn thấy quỷ, trên thân không hiểu thấu có thêm âm khí.

Có lẽ có một thứ gì đó được phong ấn trong cơ thể cô.

Làm sao làm được?

Ai biết, trên thế giới này ngay cả quỷ cũng có, lại có thêm chút đồ vật loạn thất bát tao thì cũng không kỳ quái.

-

Sư Âm bưng mặt, ngồi ở trên sân thượng trường học.

Một cái rương đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô ấy, Sư Âm quay đầu.

Gương mặt đẫm máu, dọa đến Sơ Tranh run tay một cái, cái rương trực tiếp rớt xuống.

Sơ Tranh: "..."

Sư Âm chớp mắt, thu lại máu me trên mặt: "Cái gì vừa rơi xuống vậy?"

Sơ Tranh trầm mặc vài giây: "Thi cốt của cô."

Sư Âm: "???"

Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.

Đúng thế, cô không nghe lầm đâu.

-

Sơ Tranh dùng cái rương đựng thi cốt của Sư Âm, cầm tới cho cô ấy.

Sư Âm đối với chuyện thi cốt của mình, biểu hiện có chút kỳ quái, không có kinh nghi, cũng không có phẫn nộ, chỉ có cô đơn.

"Tôi tự nguyện." Hồi lâu sau Sư Âm mới lên tiếng.

Sơ Tranh ngồi ở trên sân thượng, nghe vậy, liếc cô ấy một cái, lãnh lãnh đạm đạm, không có tâm tình gì.

Lúc ấy Sư Âm đang yêu đương với Nhị thiếu gia Đới gia.

Thiên Sư xác định Sư Âm chính là người bọn họ muốn tìm, Nhị thiếu gia nói chuyện này với cô ấy, bảo cô ấy nhanh chóng chạy đi, chạy càng xa càng tốt.

Lại không nghĩ rằng, Thiên Sư dẫn người đuổi theo cô ấy.

Hai người bọn họ cùng nhau chạy rất xa.

Nhưng giữa đường gặp phải cảm cúm, mạng sống của Nhị thiếu gia như treo trên đầu sợi tóc.

Lúc này Thiên Sư đuổi kịp bọn họ.

Sư Âm chỉ có thể đồng ý cùng bọn họ trở về.

Bọn họ lấy mạng sống của Nhị thiếu gia uy hiếp cô ấy.

"Ngôi mộ kia là anh ấy lập cho tôi, sau khi tôi chết không bao lâu, anh ấy được chữa khỏi, nhưng không qua mấy ngày liền tự sát, trước khi tự sát lưu lại di chúc, để người ta chôn anh ấy vào trong ngôi mộ đó. Có lẽ là người Đới gia cảm thấy nợ tôi, nên thật sự chôn anh ấy vào đó, như anh ấy nói, ngay cả tên cũng không viết lên."

Cô ấy không phải đi bái tế mình.

Mà là người cô ấy yêu.

"Vì sao cô không đầu thai?" Mặc dù bị cướp đoạt khí vận, nhưng cô ấy vẫn có thể đầu thai, chỉ là tương đối xui xẻo thôi.

"Không buông được." Sư Âm bi thương cười một tiếng: "Hài cốt của tôi bị bọn họ đè ép, không thể đầu thai được, nếu như không phải cuối cùng anh ấy nghĩ biệp pháp giúp tôi, thì có lẽ hồn phách của tôi đã sớm bị họ bắt lấy, quỷ cũng không làm nổi."

Sơ Tranh nghĩ đến bộ dạng thảm hề hề lần trước của cô ấy khi ở Đới gia...

Nhưng mà lúc ấy, cô ấy không biểu hiện ra bất cứ tâm tình gì.

Cũng là người tàn nhẫn.

Sơ Tranh nhảy xuống khỏi thiên đài: "Đồ của cô đã đưa đến, đi đây."

"Này này này..." Sư Âm chỉ vào cái rương kia: "Cái này, tôi làm sao làm!!"

"Thi thể của mình tự mình chôn."

Sơ Tranh vung tay, bưng khí thế của đại lão xã hội đen đi xuống lầu.

Sư Âm nhìn chằm chằm xương cốt của mình phát sầu.

Cô ấy là một con quỷ!

Làm sao chôn!

-

Sơ Tranh trở lại ký túc xá, Trì Kính đang tựa vào giường cô.

Giường ký túc xá không lớn, Trì Kính tay dài chân dài, tựa ở bên giường, luôn có cảm giác giường kia nhỏ đi một vòng, tính cả Trì Kính đẹp trai dựa ở đó, đều biến thành vô cùng đáng thương.

Sơ Tranh quét mắt nhìn Văn Lan đang làm bài một vòng.

Mấy bước đi qua, đẩy Trì Kính vào bên trong, người cũng ngồi lên theo, xoạt một tiếng kéo rèm lại.

Giường vốn đã nhỏ, hai người làm sao mà đủ.

Trì Kính ôm Sơ Tranh lên người, hôn cô một cái: "Không kịp chờ đợi như thế?"

Sơ Tranh cũng không kiêng dè gì, ngồi trên người hắn, tay chống lên lồng ngực hắn: "Đây là ký túc xá nữ sinh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK