Edit: Diệc Linh Pisces
Sau đó, khi thấy người phụ nữ áo xanh kia ép Chung Tình quỳ xuống xin lỗi, hơn nữa còn phải giao Hỗn Nguyên Bát Bảo lăng ra, sắc mặt của Tiêu Vong Vân khó coi đến mức không có từ nào diễn tả.
Vị trưởng lão chấp pháp kia cảm thấy hô hấp có chút nặng nề. Nhìn Chung Tình không có vẻ khác thường gì, trong thâm tâm ông ta biết Lâm Tiên chân quân đang cảnh cáo mình.
Tiêu Vong Vân xem hết mọi chuyện với vẻ mặt vô cảm, hừ lạnh một tiếng, đám mây trắng lập tức tan biến.
Tiêu Vong Vân nhìn thẳng vào vị trưởng lão chấp pháp: "Ta không rõ quy tắc trong tông môn bằng trưởng lão, ngài thấy hành vi này…"
Trưởng lão chấp pháp vội vàng đáp lại: "Hành vi như vậy phải nhận sự trừng trị thích đáng!"
Ông ta cho hiển thị tất cả các quy tắc trong tông môn ra, thẳng thừng nói: "Vu khống đồng môn, có ý đồ hãm hại người khác để cướp pháp bảo. Căn cứ theo quy định của môn phái chúng ta thì phải phế tu vi, trục xuất khỏi môn phái!"
Trưởng lão chấp pháp liếc trái liếc phải rồi chêm thêm một câu: "Đệ tử Độc Cô Chước và Vương Hiểu cố ý bao che cho đồng môn, xáo trộn sự thật. Hình phạt là tự kiểm điểm bản thân ở Tư Quá Nhai ba năm và đình chỉ quyền lợi thuộc về đệ tử nội môn cũng trong ba năm."
Hai người đều không dám nói lời nào, nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh.
Chỉ là khi Độc Cô Chước ngẩng đầu lên, hắn đã liếc qua Tiêu Vong Vân với ánh mắt hơi cuồng nhiệt.
Tiếc thay, sự chú ý của Tiêu Vong Vân chỉ tập trung vào Chung Tình, vốn không hề để tâm đến hắn.
Có lẽ nên nói là, dù hắn có chú ý thì cũng chẳng để trong lòng.
Sau khi trưởng lão chấp pháp nói xong, Tiêu Vong Vân gật đầu: "Trưởng lão chấp pháp xử lý nghiêm minh, đúng là phước lành của Lăng Tiêu tông chúng ta."
Tiêu Vong Vân nhìn Chung Tình, nói tiếp: "Hôm nay Kinh Hồng hơi sợ hãi, ta đưa nàng ấy về trước đã."
Vị trưởng lão chấp pháp và hai đệ tử kia vội vàng tiễn bọn họ đi.
Chẳng ai chú ý về phần người phụ nữ áo xanh lê lết trên đất cả.
Một kẻ đắc tội với Lâm Tiên chân quân, khiến chân quân không vui — chẳng bao lâu sau sẽ không phải là tu sĩ nữa, hoàn toàn không có tương lai.
Phía bên này, Chung Tình đi theo Tiêu Vong Vân về đỉnh Lâm Tiên.
"Được rồi, vấn đề đã được giải quyết. Bây giờ thì ngươi có thể giải thích cho ta biết sao lại có chuyện ban nãy chứ?" Tiêu Vong Vân hỏi Chung Tình.
Tiêu Vong Vân luôn ý thức được rằng nàng không thể tu luyện, nhưng có một nguồn sức mạnh thần bí ẩn giấu trong cơ thể ấy.
Ngay cả hắn cũng không ngờ khi nguồn năng lượng ấy bộc phát thì nó sẽ mạnh mẽ như vậy.
Hợp Thể kỳ là như thế nào?
Lăng Tiêu tông được biết đến là môn phái đứng đầu trong Tu chân giới nhưng nếu tính cả những Thái thượng trưởng lão tu luyện ẩn dật thì cũng chỉ có mười người!
Rất tiếc là Chung Tình vốn không biết trả lời ra sao để giải đáp thắc mắc của hắn.
"Ta cũng không biết." Nàng lắc đầu.
Nàng chủ động giơ tay ra cho Tiêu Vong Vân xem: "Ngài có thể tra xét cơ thể ta một lần."
Tiêu Vong Vân cau mày: "Không phải ta không tin ngươi."
"Ta biết."
Chung Tình mỉm cười nhìn hắn: "Chẳng qua ta muốn ngài giúp ta xem thử. Ta cũng hi vọng ngài không phải nghi ngờ ta dù chỉ một chút."
Nhìn thấy ánh mắt tin tưởng thuần khiết như vậy, ánh mắt của Tiêu Vong Vân cũng thoáng chốc rung động.
"Được." Hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của mình.
Chung Tình nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp chạm vào cổ tay mình. Ngay lập tức, một nguồn năng lượng mềm mại truyền vào cơ thể nàng thông qua chỗ da thịt của hai người tiếp xúc.
Thần thức của Tiêu Vong Vân rất dịu dàng, cũng tiến vào rất nhanh, đến nỗi Chung Tình thậm chí chưa có cảm giác khó chịu nào thì hắn đã lui ra.
Chỉ là khoảnh khắc thần thức của hắn rời khỏi, Chung Tình không kìm nổi mà khẽ rên một tiếng.
Tiếng ngâm nga này chứa đựng chút ngọt ngào, luyến tiếc và bất mãn. Nó khiến tay Tiêu Vong Vân run lên, suýt chút nữa là tâm trí bất ổn.