Vừa nhìn đã biết tất cả đồ vật tinh xảo ở trong cung vừa mới được thay đổi có thể thấy được đã bỏ không ít tâm tư.
Trong lòng hắn cười lạnh hóa ra vị Phụ hoàng kia cũng hiểu rõ bao nhiêu năm nay mình không xứng làm phụ thân?
Tâm tình tốt mới nhớ đến mình còn một đứa con trai, cuối cùng cũng mở một con mắt ra nhìn.
Đám thái giám được phân phối đến Khang Ninh cung hầu hạ Nhị hoàng tử đều im lặng chờ vị chủ tử mới này sai bảo.
Chủ tử mới này từ nơi nào đến bịn họ đều biết rõ ràng, một số người khi bị điều đến Khang Ninh cung đều than trách mình không tốt số, đi theo chủ tử không có tiền đồ, có người lại suy nghĩ khác: Vị chủ tử mới này sinh sống trong lãnh cũng nhiều năm, tính cách có khi yếu đuối, nếu có thể thân cận vị chủ tử này, đến lúc đó cuộc sống cũng không trẹ...
Nhưng mà bất kỳ loại tâm tư nào khi chính mắt nhìn thấy Nhị hoàng tử, cả người ngạc nhiên, suy nghĩ xấu đều phải cất hết đi
Nhị hoàng tử này nhìn qua không dễ chơi như trong lời đồn.
“Triều Hoàng Cung ban thưởng!” Giọng nói bén nhọn của thái giám từ bên ngoài cửa cung truyền tới.
Ánh mắt Yến Việt sắc bén.
Nhanh như vậy đã tới rồi!
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện các cung ngân trong chính điện vội vàng bước ra ngoài, hầu như không để ý đến chủ tử mình còn ở trong cùng điện.
Đây là vội vã đi lấy lòng Quý phi đi?
Yến Việt không tiếng động nhìn thoáng qua mấy cung nhân còn lại trong cung điện, cũng kính cúi đầu chờ sai bảo từ mình. Hắn nhẹ giọng nói: "Quý phi ban thưởng, các ngươi đi theo bổn hoàng tử ra xem."
Thái giám Cao Thuận thân là tổng quản của Triều Hoàng cũng, vẻ mặt nghênh ngang mở tờ giấy ra đọc một tràng dài danh sách đồ được thưởng, Yến Việt lẳng lặng đứng ở cửa cung nghe.
“Nhị hoàng tử, Quý phi nương nương nghe nói ngài trở lại Khang Ninh Cung, trong lòng mười phần vui mừng, cố ý ra lệnh cho nô tài dâng lên hạ lễ."
Yến Việt nghe vậy tỏ vẻ cảm kích: " Bản điện hạ đa tạ sự ưu ái của Quý phi nương nương."
Cao Thuận liếc mắt đánh giá Yến Việt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phân rõ được hắn là thật lòng hay giả vờ.
Chẳng qua mục đích hôm nay của hắn đến là để đưa đồ mà thôi, nếu đồ vật đã đưa đến ——
“Lão nô còn vội vàng trở về báo cáo với Quý phi nương nương, Nhị điện hạ, nô tài cáo lui.”
Yến Việt nhìn phía sau: “Hồng Tụ, đi đưa Cao công công một đoạn.”
Cung nữ đi phía sau hắn sắc mặt ngẩn ra, trong lòng tràn đầy vui mừng, tự thân tiễn đám người Triều Hoàng cung đi.
Ý tứ của Nhị hoàng tử cho thấy thái độ của hắn ----- từ nay về sau cô sẽ trở thành người hầu thân cận của điện hạ, thậm chí trở thành tâm phúc.
Hành động của Quý phi rất nhanh trở thành chiều gió cho đám người trong cùng.
Đám phi tần vốn dĩ chờ Quý phi tức giận, thấy người bạn thưởng nào dám chậm trễ, vội vã sai người đem quà đến Khang Ninh cung.
Yến Việt xem cũng không xem, chỉ bảo người sắp xếp cho tốt, đem mấy thứ này phân loại đặt ở bên trong nhà kho Khang Ninh Cung.
Ban đêm.
Trong tẩm điện Khang Ninh Cung.
Yến Việt không cho người hầu hạ, hắn nhìn gốc cây mẫu đơn đề bên cửa sổ, nhẹ giọng gọi: "Mẫu Đơn tỷ tỷ?”
Ánh sáng màu xanh loé lên, Chung Tình hiện thành hình người đứng trước mặt hắn.
Cô cười dịu dàng nhìn Yến Việt: “Làm sao vậy?”
Yến Việt bỗng nhiên đi lên trước hai bước, vươn tay tới ôm eo cô: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, đệ có chút sợ hãi.”
Thân thể Chung Tình cứng đờ.
Đây là Yến Việt lần đầu tiên, có dáng vẻ thân cận ỷ lại cô như vậy.