Cô đẹp lắm.
Nhan sắc của Chung Tình đã được quần chúng công nhận, chỉ có anti-fan vẫn nằng nặc rằng cô không có năng lực diễn xuất; Chung Tình chưa biết yếu kém ở điểm nào, nhưng riêng về nhan sắc thì cô tuyệt đối không thua kém.
Mà đẹp đẽ nhất ở gương mặt của Chung Tình đó là đôi mắt hoa đào như có sương mờ phảng phất, trong veo lại mênh mang.
Đôi mắt của cô có hàng mi vừa dài lại cong vút, đuôi mắt có một nốt son kiều diễm, quyến rũ mà không yêu mị. Làn thu thủy kia khi nhìn đến người đối diện tựa như hàm chứa lớp sương mờ ảo, không hề thiếu đi thanh thuần mà còn bồi thêm ba phần tình ý.
Có fan hâm mộ từng đùa rằng, nếu nữ thần Đào Yêu muốn theo đuổi người trong mộng thì đơn giản chỉ cần lặng yên hướng mắt nhìn về người đó trong vòng ba phút.
Trong thế gian này, e là chẳng có người đàn ông nào có thể chống cự được ánh mắt ấy của người con gái xinh đẹp này.
”Em có thấy rằng anh không biết tự lượng sức không?” Thường Tranh hỏi.
Anh cũng không biết tại sao mình lại bật ra một câu hỏi như vậy.
Đã lâu rồi anh không cùng ai bày tỏ nỗi lòng với lời lẽ bạc nhược như vậy.
Anh cầm kịch bản, lặng im không nói tiếng nào, chờ đợi một lời hồi đáp mơ hồ.
”Tại sao phải cảm thấy vậy?”
Thường Tranh vốn là đang lót ít đồ ngồi dưới đất, Chung Tình đảo mắt nhìn quanh, tìm được ít vải sạch trải lên mặt đất, cứ thế ngồi xuống cạnh Thường Tranh.
Thường Tranh kinh ngạc nhìn cô.
Chung Tình níu cằm anh, mỉm cười sáng rỡ: “Trước khi em thử vai cho "Thiên tử", cũng chẳng ai nghĩ em thực sự diễn xuất được nha!”
”Thiên tử” chính là bộ phim mà Chung Tình tham gia sau khi ký hợp đồng với Thiên Ngu.
Cô cũng nhờ bộ phim này mà một đêm thành danh.
Chung Tình nhìn kịch bản trong tay Thường Tranh, đề nghị: “Anh cho em xem kịch bản của anh được không?”
Thường Tranh không nói gì, chỉ đem kịch bản đưa qua.
Chung Tình nhìn những dòng ghi chú nhận xét dày đặc sặc sỡ sắc màu, cảm khái chữ viết cứng cỏi của Thường Tranh.
”Chữ viết của anh đẹp ghê.” Cô thật lòng khen.
Thường Tranh nở nụ cười duy nhất trong lần gặp mặt này: “Cảm ơn em.”
Bắt đầu từ trang thứ nhất, Chung Tình từ từ lật xem.
Trong kịch bản “Nhạc khúc cát vàng”, ngoại trừ vai nam chính thì có hai vai nam phụ quan trọng, vài ba vai diễn kém cạnh hơn, còn lại đều là người qua đường.
Cô phát hiện ra, ngoài tìm hiểu nội dung kịch bản, Thường Tranh còn nghiên cứu thêm năm nhân vật.
Đó là hai vai nam phụ trọng yếu, thêm một vai người qua đường.
Chung Tình dám khẳng định, những người đảm nhận vai diễn đó cũng chẳng chuyên chú được như anh.
Cô chầm chậm lật xem kịch bản, cất tiếng: “Em thấy anh coi xét kịch bản chuyên nghiệp lắm?”
Thường Tranh có chút do dự, nhưng vẫn đáp lại: “Anh từng là học viên của Học viện Điện ảnh danh tiếng nhất thủ đô.”
Xuất thân chính quy ư?
Chung Tình nhìn anh, có phần kinh ngạc, là một diễn viên chính quy, sẽ không trở thành một diễn viên đóng thế đâu?
Dường như nhìn thấu tâm can của cô, Thường Tranh cười khổ: “Bởi vì trong lúc học gia đình xảy ra chuyện nên anh đã thôi học.”
Thì ra là vậy.
Chung Tình cảm thấy xót xa.
Nhìn anh như vậy, chắc chắn là rất thích diễn xuất; ngày đó bỏ học, phỏng chừng có nỗi khổ tâm riêng.