Edit: Diệc Linh Pisces
Tiêu Vong Vân tự chứng minh cho Chung Tình biết thế nào là hôn môi.
Chẳng qua hành động của hắn có vẻ bá đạo nhưng nụ hôn in lên môi Chung Tình cũng dịu dàng như bao người.
Nụ hôn không quá sâu, chỉ khẽ chạm. Tuy nhiên, bởi vì sự thấu hiểu lẫn nhau giữa hai người mà nó có vẻ lưu luyến vô cùng.
"Thích không?" Tiêu Vong Vân kề trán Chung Tình, cười nhẹ hỏi.
Ánh mắt Chung Tình sáng lấp lánh. Nàng gật đầu.
Tiêu Vong Vân không thể nhịn cười thành tiếng, sao nàng ấy có thể đáng yêu như vậy chứ!
"Mà này, sao hôm nay chàng lại đột nhiên xuất hiện?" Chung Tình ngồi trên xích đu, lắc lư chân, nhìn người đàn ông đang pha trà bên bàn đá.
Tiêu Vong Vân đặt tách trà trên tay xuống, quay đầu lại vừa nhìn nàng vừa cười: "Nếu nàng không hỏi thì ta cũng sắp quên mất rồi."
"Không phải nàng bảo muốn có quà gặp mặt sao? Ta luyện thanh kiếm này cho nàng suốt mấy ngày nay."
Hắn vừa nói vừa nhìn Chung Tình nhưng cảm thấy vẻ mặt của đối phương hơi lạ.
Động tác của Tiêu Vong Vân chững lại: "Nàng không thích à?"
Chung Tình bình tĩnh nhìn thanh kiếm, dường như lưỡi kiếm có dạng lượn sóng. Nó trông rất quen thuộc.
Lúc thấy dáng vẻ của Tiêu Vong Vân, nàng mới chợt nhận ra phản ứng của mình rất kỳ lạ.
Nàng bước lại gần Tiêu Vong Vân, nhìn thanh trường kiếm trong tay hắn, ánh mắt hơi nhuốm vẻ hoài niệm: "Không, ta rất thích."
Nàng nhẹ nhàng cầm thanh kiếm, khẽ vươn tay vuốt ve.
Phải chăng là sự trùng hợp?
Rõ ràng Tiêu Vong Vân thoáng thấy nàng ngẩn ngơ nhưng hiển nhiên Chung Tình không muốn nói thì hắn cũng không hỏi.
Hắn dịu dàng nói: "Nàng nhỏ một giọt máu lên nó thì nó sẽ coi nàng là chủ nhân."
Chung Tình nghe vậy thì chạm nhẹ ngón giữa vào mũi kiếm. Một giọt máu nhanh chóng nhỏ ra, rơi xuống thân kiếm trơn nhẵn.
Khoảnh khắc sau đó, ngón tay của Chung Tình đã bị Tiêu Vong Vân nắm chặt.
Cảm xúc ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, khuôn mặt Chung Tình ửng hồng trong nháy mắt: "......"
Rõ ràng có nhiều cách để cầm máu nhưng sao chàng ấy cứ phải dùng cách khiến người ta mặt đỏ tim đập như vậy chứ!
Tiêu Vong Vân thản nhiên nhìn Chung Tình, ánh mắt như chưa đã thèm: "Máu của Kinh Hồng thật ngọt ngào."
Chung Tình: "......"
Nàng vội vàng cúi đầu rút tay ra, giả vờ đang chăm chú nhìn thanh kiếm.
Luôn có cảm giác kỹ thuật mê hoặc người khác của Tiêu Vong Vân trực tiếp nhảy vọt qua thời kỳ mới tập, bước vào thời kỳ cáo già!
Thanh trường kiếm trong tay run lên như thể bày tỏ sự vui vẻ của chủ nhân mình.
Tiêu Vong Vân thấy Chung Tình xấu hổ thật nên cũng thuận nước đẩy thuyền chuyển chủ đề: "Bây giờ nàng là chủ nhân của thanh kiếm này, đặt cho nó một cái tên đi."
Chung Tình cúi đầu nhìn thanh kiếm quen thuộc này, một lát sau mới nói: "Gọi là Sương Hàn đi."
Sương Hàn.
Suy nghĩ của Chung Tình bỗng vụt qua, nhớ lại người đàn ông có khuôn mặt lạnh như băng - vì mình mà sẵn sàng trở thành người chồng dịu dàng.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, nhanh chóng nhón chân hôn lên má hắn:
"Ta thật sự rất thích chàng!"
Vẻ mặt của Tiêu Vong Vân đơ ra một lúc, sau đó hắn cười nhẹ đưa tay xoa đều nàng, không nói gì.
Vừa rồi rõ ràng hắn thấy biểu cảm hoảng hốt thoáng qua của Chung Tình. Thanh kiếm này gợi nhớ cho nàng về điều gì sao?
Hắn chôn vùi nỗi nghi ngờ này xuống đáy lòng, bắt đầu chỉ rõ tác dụng của thanh kiếm này cho Chung Tình: "Bên trong là ba đạo kiếm khí. Khi chịu sự tấn công thì phong ấn sẽ tự động gỡ bỏ. Ngoài ra, nàng có thể sử dụng nó như một pháp bảo phi hành…"