Edit: Diệc Linh
Thời điểm Chung Tình tỉnh lại, cả người có cảm giác không biết hôm nay là ngày nào, đánh mất cả khái niệm thời gian.
Thân thể bủn rủn vô lực, loại cảm giác này không hề xa lạ đối với Chung Tình, trước kia mỗi lần mắc bệnh phải nằm trên giường hơn một tháng, chẳng qua chỉ là lâu ngày không vận động, các múi cơ có chút thoái hóa.
Nàng theo bản năng ngước mắt nhìn xung quanh, cảm thấy chỗ này thập phần xa lạ.
Khắp nơi đều là hoa văn chạm trổ tinh xảo, đá quý óng ánh huy hoàng.
Rõ ràng đây là một toà cung điện, nhưng không phải là Khang Ninh Cung.
Khang Ninh Cung ... Đúng rồi.
Khang Ninh Cung đã bị thiêu cháy.
"Hệ thống?" Chung Tình theo bản năng kêu một tiếng, đồng thời đưa thần thức thăm dò tình huống xung quanh.
Ai mà ngờ trong cung điện trông có vẻ an tĩnh lại giấu không ít thủ vệ, nhìn qua không dưới mười người !
Bên ngoài cũng có cung nữ canh gác.
"Ký chủ" Hệ thống bình tĩnh đáp lại.
Ban đầu Chung Tình còn cảm thấy hệ thống quá cao lãnh, bây giờ nghe thấy âm thanh này lại có chút yên tâm.
"Nơi này là Càn Long Cung." Giống như hiểu suy nghĩ của nàng, hệ thống đưa ra đáp án.
Càn Long Cung?
Chung Tình nhớ rõ trước khi mình hôn mê có nhìn thấy hai người, khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ cái tên Hiển Đức Đế kia đưa nàng tới chỗ này?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, nàng liền rùng mình --- ghê tởm.
Có lẽ là quá mức khiếp sợ, cơ thể nàng nhúc nhích một chút, làm tấm mành mỏng manh trên long sàng hoa lệ nhấc lên gợn sóng.
Lập tức có tiếng bước chân vội vàng truyền tới, tấm mành bị xốc lên, ánh mắt Chung Tình liền đối diện với một khuôn mặt khiếp sợ xen lẫn vui mừng.
"Cô nương đã tỉnh rồi sao?"
Chung Tình chỉ có thể gật gật đầu.
Lập tức lại có người khác tới, tay chân nhẹ nhàng nâng nàng dậy, giúp nàng dùng nước ấm súc miệng.
Chung Tình rõ ràng nhận ra có người chạy ra ngoài, hình như muốn bẩm báo với bệ hạ.
Lúc này đầu óc Chung Tình có chút loạn, nói: "Ta muốn ở một mình."
Những cung nhân đó lập tức lui xuống.
Chung Tình vội vàng hỏi hệ thống: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Ban đầu nàng chỉ định hỏi tại sao nàng lại ở Càn Long Cung, không ngờ hệ thống một khi mở miệng đã khiến nàng sửng sốt mất nửa ngày.
Đôi mắt Chung Tình trừng lớn, khó tin hỏi: "Ý của ngươi là nói, ta đã ngủ ... mất 5 năm?"
Hệ thống loé lên ánh sáng tỏ vẻ khẳng định.
"Lúc ấy ký chủ đã sắp đột phá, bị một mồi lửa làm tổn hại bản thể cùng linh khí, buộc phải ngủ say chờ khôi phục."
"Hoàng đế hiện tại ... là A Việt ?"
Hệ thống một lần nữa khẳng định.
Trong lòng Chung Tình vừa mê mang, vừa vui mừng, lại có chút áy náy.
Vui mừng bởi vì tiểu hài tử chính mình nuôi lớn cuối cùng cũng hòa thành mộng tưởng, đây lên vị trí chí cao vô thượng.
Lại áy náy này bởi vì thời gian mấy năm mẫu chốt như vậy lại không có người ở bên cạnh giúp hắn.
Chung Tình không ngốc, nhìn bộ dạng trước đó của Hiển Đức Đế không giống như chỉ còn 5 năm tuổi thọ, hiển nhiên Yến Việt có thể nắm giữ hoàng vị, sợ là không hề dễ dàng.
"Hệ thống ... ngươi mau nói rõ cho ta, mọi chuyện là như thế nào?" Chung Tình nhíu mày.
Chỉ là hệ thống còn chưa kịp mở miệng đã có một trận gió từ bên ngoài thổi vào.
Ngay sau đó, Chung Tình đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Cái ôm này rất chặt, chặt tới nỗi Chung Tình cho rằng đối phương đã dùng hết sức lực ôm lấy nàng; nhưng lại vô cùng cẩn thận, cố khống chế sức lực không muốn làm nàng khó chịu.
"Mẫu Đơn tỷ tỷ ... cuối cùng ... ngươi cũng đã tỉnh?"
______________________________________
Hai anh chị ngọt ngào quá mà 0.0
Danh Sách Chương: