Yến Việt không cần nhìn cũng biết, bình thường, chỉ có khi tâm trạng Yến Đảo không tốt, mới nhớ đến tiểu viện cũ nát này.
Tra tấn đệ đệ đã từng là người tôn quý nhất, có lẽ khiến tâm trạng y tốt hơn.
Hôm nay lúc cưỡi ngựa bắn cung Yến Đảo bị Hiển Đức Đế hung dữ mắng một trận.
Trong lòng y bất bình, y đường đường là hoàng tử tôn quý, cưỡi ngựa bắn cung biết là được, đâu cần giống như đám nô tài ra sức mà học?
Y lại không cần dựa vào đó mà kiếm cơm ăn.
Thật ra trong lòng y cũng biết, phụ hoàng nhân cơ hội này dạy dỗ mình mà thôi!
Bở vì hôm nay trong thư phòng hoàng gia, hắn lấy tư thế huynh trưởng răn dạy vài câu ngũ hoàng tử con trai của Quý phi, đúng lúc bị Phụ hoàng vừa mới hạ triều nhìn thấy.
Nhớ tới điều này, trong lòng Yến Đảo hận nhỏ máu: Chẳng qua là con của kẻ hạ tiện vốn là con hát sinh ra! Dựa vào cái gì trong mắt Phụ hoàng chỉ nhìn thấy nó?
Nếu có thể Yến Đảo chỉ muốn dùng một ngọn lửa đốt chết Ngũ hoàng tử nhỏ tuổi được Phụ hoàng sủng ái, cùng Quý phi nương nương trong hậu cung, một lần đốt hết!
Chính là y không dám.
Còn có Phụ hoàng ở trên, y là huynh trưởng trên danh nghĩa phải cười làm lành với Ngũ hoàng đệ, bị bắt xin lỗi đệ đệ!
Cho nên y chỉ có thể đem lửa giận phát tiết trên thân người khác.
Yến Việt.
Luận thân phận, Yến Việt là người tối cao trong các hoàng tử.
Mặc dù là con trai của phế hậu, dòng máu trên người hắn ai cũng không thể xem nhẹ -------- Nhị hoàng tử Yến Việt bây giờ là con vợ cả của Hiển Đức đế.
Mặc dù Quý phi được sủng ái, thân phận của bà ta cũng không thể được lập hậu, con trai bà ta vĩnh viễn không thể danh chính ngôn thuận thành con vợ cả của hoàng đế.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến tâm tư các hoàng tử dao động.
Chỉ cần tất cả chưa định ra, bọn họ đều có cơ hội.
Quý phi được sủng ái thì đã sao? Còn không phải chỉ có 1 mình?
Phi tần địa vị trong hậu cung, bao gồm phế hậu phía sau họ, không phải gia tộc trên trăm năm?
Còn có Ngũ hoàng tử, chẳng qua chỉ có 5 tuổi, phúc khí lớn đến đâu được nhận cả sủng ái của Đế vương?
Cũng không sợ chết non!
Yến Đảo càng nghĩ càng tức.
Càng tức, y nhìn Yến Việt càng không vừa mắt.
Y lạnh lùng nhìn Yến Việt: " Tiểu dã loại, ta xem nhiều ngày không gặp ngươi, trông ngươi chắc nịch hơn ít. Dã loại chính là dã loại, sống ở địa phương dơ bẩn, cũng có thể sống tốt, quả nhiên trời sinh mệnh tiện!"
Nếu là ngày thường bị cười nhạo như vậy, Yến Việt không để trong lòng, nhẫn nhịn cho qua.
Bởi vì hắn biết phản kháng chỉ mang đến trả thù lớn hơn.
Mà sự sống chết của hắn, trong cung này, có ai để ý.
Nhưng mà bây giờ hắn không nghĩ như vậy.
Hắn dù nghèo túng vẫn là nhị hoàng tử.
Trước kia có nhiều chuyện không hiểu, bây giờ nhìn thông suốt.
Vì sao những thái giám khinh thường hắn, ngẫu nhiên cười nhạo, lại không dám dùng hành động thực tế gì.
Nói đến cũng buồn cười, mặc dù hắn chán ghét dòng máu trong người, nhưng chính nó lại đang bảo vệ mình.
Trước kia không rõ, trong khoảng thời gian này Chung Tình dạy hắn rất nhiều, thứ hắn học được, so với Chung Tình càng nhiều.
Ví dụ như........
Có lẽ trong lòng Phụ hoàng, vị Đại hoàng tử trước mắt này, cũng không quan trọng hơn phế thái tử này.
Trong mắt ông ta chỉ có Quý phi cùng Ngũ hoàng tử mà thôi.