Nhưng mà....
Thường Tranh nhìn gương mặt Chung Tình ửng hồng vì say, trong lòng thầm nghĩ: Em mặc kệ chị cố ý hay là lời nói vô tâm khi say rượu, Đào Yêu, Thường Tranh em đã nhận định chị rồi.
Chị cảm thấy em có thể vươn ra quốc tế, em sẽ lấy nó làm mục tiêu.
Cuối cùng sẽ có một ngày, em có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh chị, nói với tất cả mọi người, Thường Tranh thích chị, cũng là người đủ tư cách đứng bên cạnh chị.
Hắn nhìn xung quanh, nơi này hoang vắng Đào Yêu ở đây không an toàn.
" Đào Yêu?" Hắn gọi tên cô.
" Chúng ta trở về đoàn làm phim nhé?"
Chung Tình lúc này men say quấy rối thần trí không rõ ràng, cảm giác cả ngừoi nóng, lại có một bàn tay sờ má cô, hơi thở trên người kia ôn hòa đáng tin cậy, không suy nghĩ mà nghiêng người lại gần.
Trên tay Thường Tranh cảm giác mềm mại, phản ứng có điều kiện mà rụt tay lại, nhưng cố tình bóng dáng trước mặt mềm mại không xương, đổ vào trong lòng hắn.
Thân thể Thường Tranh phản ứng nhanh hơn đầu óc, vội đưa tay đỡ lấy cô, cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc tựa vào.
Thân thế hắn cứng đờ như cục đá, trên mặt nóng lên.
Cảm xúc trong ngực rõ ràng như vậy, cô gái hắn yêu thầm, yên tâm tựa vào trong lòng hắn mà ngủ.
Rõ ràng không uống rượu say nhưng mà Thường Tranh cảm thấy, những rượu khi nãy uống vào ở trong thân thể càn quấy, làm hai chân hắn mềm xuống.
Cúi đầu nhìn Chung Tình mỉm cười say sưa ngủ, Thường Tranh nhìn hồi lâu, cuối cùng thở dài, đem người bế lên.
Hệ thống im lặng nhìn tất cả mọi chuyện, thật ra trong lòng nó rất bội phục kỹ thuật liêu nam nhân của ký chủ.
Chỉ là hệ thống đồng tình nhìn Thường Tranh.
Nam chủ này rơi vào lưới tình nhưng không biết....
Nhìn bộ dáng ký chủ như vậy liền biết cô không hiểu gì về tình cảm.
Thường Tranh ôm Chung Tình về đoàn làm phim.
Mọi người nhìn hai người tò mò lại kinh ngạc, hỏi cô làm sao vậy?
Có lẽ do gương mặt Thường Tranh quá mức thản nhiên, hoặc là bình thường giữa hai người họ cũng không có quan hệ thân thiết, lúc này không có ai liên hệ tới mối quan hệ kia.
Suy nghĩ mọi người rất đơn giản, nếu hai người thật sự có cái gì, chắc chắn đã vội vàng tị hiềm rồi, đâu giống như lúc này Thường Tranh bế Đào Yêu kiểu công chúa?
Thường Tranh thẳng thắn: " Lúc vừa rồi tôi mới ra ngoài cho tỉnh rượu, liền thấy chị Đào Yêu say ngủ trên mặt đất. Tôi sợ buổi tối ở sa mạc không an toàn, gọi chị lại không tỉnh cho nên ôm chị ấy về."
Nghe được lời hắn nói, một nữ diễn viên cười: " Đúng rồi, chị Đào Yêu nhìn có vẻ không uống được rượu."
Thường Tranh nói: " Vậy làm phiền mọi người, ai đưa chị ấy vào phòng nghỉ ngơi, tôi là đàn ông không tiện vào phòng các cô gái."
Linh Linh lại nói: " Anh giúp em một tay đỡ chị Yêu Yêu vào phòng được không? Một mình em sợ không được."
Thường Tranh nhíu mày.
Trợ lý này có vấn đề sao? Không có ý thức cơ bản của trợ lý?
Loại tình huống này, cô ta nên nhanh chóng đỡ Đào Yêu tránh tị hiềm sao?
Chỉ là trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cười nói: " Không được đâu, vào phòng của nữ thần Đào Yêu, hôm nay tôi mà đi vào. Ngày mai nhất định sẽ bị fan cuồng của chị ấy đánh chết!"
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Lúc này nữ diễn viên kia phản ứng lại: " Để tôi, để tôi."
Thường Tranh nhìn nữ diễn viên cùng Linh Linh đỡ Đào Yêu đi, tạm biêt, xem nhẹ cảm giác mất mát trong lòng.
Lúc này chưa phải lúc thích hợp, Thường Tranh.
Phải nhẫn.
Trước khi không có đủ thực lực, tâm tư của mày, chỉ mang đến phiền toái cho cô ấy.
Editor: Tý nữa thì quên mất truyện này.