Edit: Diệc Linh Pisces
Chung Tình không hề hay biết về nỗi lo lắng của Tiêu Vong Vân.
Vào lúc này, nàng chỉ mải mê đắm chìm trong làn sương mù trắng xóa.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ngày càng mạnh hơn.
-
Chớp mắt mà đã mười tháng trôi qua.
Tiêu Vong Vân luôn ở đó bảo vệ Chung Tình. Hắn biết cơ thể của nàng không gặp vấn đề nghiêm trọng gì cả, ngược lại còn nhận được rất nhiều lợi ích.
Nhưng bản thân hắn thì không ổn cho lắm.
Tiêu Vong Vân mở lòng bàn tay ra.
Sau khi hắn lên phi thăng kỳ, đường chỉ mỏng màu đỏ xuất hiện, bắt đầu lan dần từ cổ tay đến ngón giữa.
Ban đầu hắn không biết đó là gì nhưng về sau mới nhận ra. Thời gian càng lâu, đường máu này sẽ càng dài và áp lực đè nén lên người hắn cũng càng ngày càng lớn.
Hiện tại đã mấy trăm năm trôi qua, hắn có cảm giác rõ ràng mình bị thế giới này bài xích, Thiên Đạo thúc giục hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Thật ra hắn cũng muốn phi thăng rời khỏi đây nhưng mãi mà đạo lôi kiếp cuối cùng vẫn không đến.
Mấy ngày nay tốc độ lan của đường chỉ máu rõ ràng tăng nhanh, không biết là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đột nhiên, hắn giật mình.
Vẻ mặt của Tiêu Vong Vân bỗng trở nên lạnh như băng. Sau khi đôi mắt vừa nhắm nghiền lại mở ra, ánh mắt vốn như làn suối nước nóng trong trẻo nay bỗng lạnh thấu xương. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy dường như có tia sáng màu tím xẹt qua.
Hắn quay đầu nhìn Chung Tình ở cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ quỷ dị.
Nhưng ngay sau đó, màu sắc trong trẻo lại xuất hiện trong mắt hắn, biểu cảm của Tiêu Vong Vân như đang giãy giụa.
Hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay tạo một Tụ Linh Trận quanh người mình, sau đó tạo một trận pháp phòng ngự cạnh Chung Tình, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống rồi nhắm nghiền mắt.
Lúc Chung Tình tỉnh táo lại thì nghe tiếng âm thanh lâu lắm rồi mới vang lên của hệ thống.
"Ký chủ."
Chung Tình hơi vui sướng: "Hệ thống, sao trước giờ ngươi không xuất hiện?"
Ánh sáng trắng của hệ thống lóe lên: "Ký chủ, nam chủ ở thế giới này quá mạnh. Suýt chút nữa là hắn đã nhận ra sự tồn tại của tôi."
Mặc dù trên thực tế, giữa hệ thống và nam chủ cũng có một mối quan hệ với nhau nhưng trong thế giới nhiệm vụ, hệ thống phải đảm bảo sự tồn tại của mình không bị người khác phát hiện trừ ký chủ.
Nghe hệ thống nói vậy, Chung Tình mới nhớ ra. Lúc vừa đến thế giới này, nàng vừa gọi hệ thống thì Tiêu Vong Vân đã hỏi nàng đang nói chuyện với ai.
Trong lòng nàng có dự cảm không lành: "Vậy thì tại sao bây giờ ngươi lại có thể xuất hiện?"
Vì thực lực của Tiêu Vong Vân quá lớn mạnh nên hệ thống không dám xuất hiện. Vậy giờ hệ thống lại xuất hiện, Tiêu Vong Vân thì sao?
Hệ thống lóe lên ánh sáng trắng, giọng nói bình tĩnh lại vang lên: "Tất nhiên nam chủ đã xảy ra chuyện gì đó."
Chung Tình: "......"
Nàng nói một cách sốt ruột: "Ngươi có thể nói hết chỉ trong một lượt không!"
Hệ thống: "Được."
Sau đó, một số thông tin truyền vào não Chung Tình.
Nàng đứng ngẩn tại chỗ, mãi mới phản ứng lại: "Cho nên, ngươi muốn nói rằng ta là… tâm ma của chàng ấy?"
Hệ thống định nói gì đó thì ánh sáng trắng chợt lóe rồi biến mất trong tích tắc.
Cùng lúc đó, Tiêu Vong Vân đang ngồi thiền ở bên cạnh cũng mở mắt.
Chung Tình vui vẻ đi về phía hắn nhưng dừng lại giữa chừng.
Đây không phải là Tiêu Vong Vân.
Không, nói một cách chính xác thì đây không phải là Tiêu Vong Vân mà Chung Tình biết.
Hắn vẫn là Tiêu Vong Vân nhưng trong ánh mắt nhìn Chung Tình không còn sự dịu dàng và thâm tình như trước kia nữa.
"Ngươi là ai?" Chung Tình cảnh giác nhìn hắn.
"Tiêu Vong Vân" không nói lời nào, tay vừa nhúc nhích thì một đạo kiếm quang sắc bén đã chém về phía Chung Tình.
***
Để tối mình up chương 190,191.