Edit: Diệc Linh Pisces
"Chàng đã làm gì với người phụ nữ kia vậy?"
Sau khi lên thuyền hoa tinh xảo, Chung Tình hỏi người đàn ông bên cạnh mình.
Những người khác đều cho rằng người phụ nữ kia chỉ bị thương dưới cơn thịnh nộ của Tiêu Vong Vân nhưng Chung Tình cảm thấy nàng ta khiến người đàn ông này thực sự tức giận thì chắc chắn sẽ không được bỏ qua dễ dàng.
Tiêu Vong Vân nhéo tay nàng
Dạo gần đây hắn rất thích động tác này, cảm thấy trong lòng bàn tay toàn là xúc cảm mềm mại khiến người ta quyến luyến không muốn rời.
Mà thực tế là hắn cũng không buông ra.
Nghe nàng nói, Tiêu Vong Vân dửng dưng đáp: "Ta cũng từng nói rồi, mắt miệng lắm chuyện chỉ mang lại tai họa, tốt nhất là vứt bỏ nó luôn."
Tất nhiên hắn sẽ không làm những việc ghê tởm như khoét mắt hay cắt lưỡi kẻ khác nhưng rất dễ dàng khiến kẻ đó không thể mở miệng nói chuyện hay không thể mở mắt nhìn mọi vật.
Chung Tình cũng không hề đồng tình cho cha con kia.
Họ đã làm chuyện hoàn toàn sỉ nhục hai người. Nếu gặp phải kẻ xấu tính thì có khi họ sẽ bị người ta phế hẳn tu vi, thậm chí bị gϊếŧ chết luôn rồi. Người khác biết chuyện thì cũng không thể nào trách hai người sai lầm.
Kẻ mạnh sẽ được tôn thờ. Đây không phải là lời nói suông.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Chung Tình thấy rõ lộ trình mà con thuyền đi khác với lộ trình mà họ đặt ra ban đầu.
Tiêu Vong Vân nở nụ cười: "Vừa rồi ở trong đám đông, ta nghe ai đó nói có một nơi không tệ. Nếu đi ngang qua thì ta sẽ dẫn nàng xem."
Nơi không tệ?
Có thể được Tiêu Vong Vân đánh giá là "không tệ" thì Chung Tình tự động hiểu thành "rất tuyệt".
Chung Tình hơi bực bội nhưng không có cách nào gây khó dễ hắn.
"Chúng ta tới rồi."
Tiêu Vong Vân báo.
Hiện tại cả hai đang ở giữa không trung, Chung Tình nhìn xuống dưới, phát hiện dưới kia có nhiều người vây quanh dày đặc.
"Đây là cái gì?"
Tiêu Vong Vân không dẫn Chung Tình xuống mà tiếp tục để thuyền hoa chạy về trước.
Trước mắt là một ngọn núi.
Chung Tình nhìn qua, giữa sườn núi kia cũng có khá nhiều người, có người cũng giống bọn nàng, đang ở trên pháp bảo.
Mặc dù trên núi cũng nhiều người nhưng vẫn ít hơn so với dưới mặt đất.
Chung Tình nhận rõ một điều, càng lên cao thì càng ít người.
Những nơi tập trung đông người đều ở khoảng lưng chừng núi trở xuống.
"Chúng ta đi nào."
Tiêu Vong Vân thì thầm bên tai nàng, sau đó trước mắt Chung Tình lại lóe sáng, hai người lập tức chuyển đến nơi khác.
Đỉnh của một ngọn núi.
Xung quanh là mây mù phủ kín như làn khói trắng. Chung Tình suy nghĩ một lúc mới hiểu hóa ra đây là đỉnh của ngọn núi ban nãy.
"Hừ! Loài người!" Một tiếng hừ lạnh phát ra từ phía đối diện.
Lúc này Chung Tình mới phát hiện cách chỗ mình không xa có một người đàn ông mặc trường bào hoa lệ.
Đuôi mắt người kia sắc bén, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ đến mức khiến người ta thấy chói mắt.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc hâm mộ của Chung Tình, ánh mắt của Tiêu Vong Vân sa sầm: "Khổng Tước Vương, ngươi cho rằng ta không thể đến?"
Người đàn ông tuyệt đẹp kia nghe thấy hắn nói vậy thì sắc mặt trở nên khó chịu nhưng cuối cùng chỉ châm chọc: "Đương nhiên không phải, khắp thế gian này có chỗ nào mà Lâm Tiên chân quân không thể đến cơ chứ?"
Tiêu Vong Vân không để ý đến hắn, chỉ kéo Chung Tình đến cạnh một bệ đá. Sau khi vung tay, một tấm gấm dày được trải lên, bàn ghế dần hiện ra. Bấy giờ hắn mới kéo Chung Tình ngồi xuống.
"Nàng nhìn xuống đi."