“Vợ, bầu không khí tốt như vậy, em nói xem chúng ta có nên làm chuyện yêu một chút không?”
“Làm, làm chuyện yêu là gì?”
“Em thật sự không biết à?”
“Em, em không biết…”
“Hiện tại anh sẽ nói cho em biết.”
“Ưm, Lục Trình Niên…!”
…
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh tỉnh lại trong cảnh mỏi eo đau lưng.
Đêm qua người đàn ông này giống như lên dây cót, vô cùng mạnh mẽ, cho dù cô xin tha thế nào cũng không chịu buông tha.
Cảnh Ngọc Ninh lập tức hối hận muốn chết!
Sớm biết vậy thì tối hôm qua cô sẽ không đồng ý với anh, còn chạy đến trên núi xa như vậy!
Nhưng cũng có một chỗ tốt, bởi vì chân cô chân bủn rủn không thể xuống núi bình thường được, vì vậy sáng sớm hôm sau, Lục Trình Niên chủ động gánh vác nhiệm vụ cõng cô xuống núi.
Nhiệt độ không khí vào ban ngày không thấp như buổi tối, không khí ẩm ướt từ bờ biển đập vào trước mặt, mang theo hương vị mặn của nước biển.
Cảnh Ngọc Ninh nằm trên lưng của người đàn ông, bởi vì cô không ngủ đủ dẫn tới tinh thần có chút uể oải.
Lục Trình Niên nhìn cô như vậy thì cười nói: “Em đừng ngủ, trên núi khá lạnh, đừng để bị cảm lạnh.”
Cảnh Ngọc Ninh yếu ớt “Ồ” một tiếng.
Sau khi xuống núi, Lục Trình Niên thả cô xuống, hai người đi dọc theo bờ biển quay về.
Bởi vì hai người đã mua vé máy bay về Nam Thành vào buổi chiều, cho nên Cảnh Ngọc Ninh vừa vào cửa đã vội vàng thu dọn đồ đạc, khi nào đến giờ thì có thể rời đi.
Lục Trình Niên thấy cô bận trước bận sau thì thật sự không nhìn được, anh kéo tay cô ngồi xuống sô pha.
“Nghỉ ngơi một lát, giữa trưa anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
“Không phải anh nói hai giờ chiều bay sao? Không thu dọn đồ đạc trước, đến lúc đó lỡ không kịp thì sao?”
“Không đâu, nếu không được thì đến lúc đó nói Tống Linh giúp đỡ thu dọn là được.”
Lục Trình Niên nói xong cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh cầm áo khoác mặc cho cô, nắm tay cô đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy?”
“Tới nơi rồi em sẽ biết.”
Cách biệt thự không xa có một nhà hàng cao cấp, đây cũng là nhà hàng cao cấp duy nhất trong trấn nhỏ.
Mấy ngày hôm trước hai người cố ý tránh nhà hàng này, dù sao bọn họ tới đây là vì trải nghiệm phong tục tập quán ở đây, nếu ăn mặc ngủ nghỉ giống như ở Nam Thành thì không thú vị gì cả.
Nhưng hôm nay Lục Trình Niên lại kéo cô vào nhà hàng.
Cô vừa vào cửa thì nghe thấy một tiếng vui vẻ vang lên: “Mẹ!”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Sau đó cô thấy bóng dáng màu hồng nhạt dùng tốc độ như gió chạy về phía mình.
Cảnh Ngọc Ninh giật mình.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ!”
An An ôm Cảnh Ngọc Ninh, đầu cọ cọ vào đùi cô, vẻ mặt không muốn lưu luyến và vui mừng.
Cảnh Ngọc Ninh trợn tròn mắt.
“An An? Sao con lại ở chỗ này?”
Cách đó không xa, bà cụ có chút chột dạ đi tới.
“Khụ, Ngọc Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Bà cụ Sầm? Bà cũng ở chỗ này sao?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút ngây người, bà cụ cười gượng gật đầu: “Đúng vậy, tôi đưa An An tới du lịch, đúng lúc gặp hai người ở đây, đúng là có duyên!”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô quay đầu nhìn Lục Trình Niên, chỉ thấy người đàn ông mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhìn cô, giống như không thấy được chuyện xảy ra trước mắt vậy.
Cảnh Ngọc Ninh không khỏi nhíu mày.
Sao cô cảm thấy có chút kỳ lạ vậy chứ?
Có phải… Có phải sự trùng hợp này cũng quá trùng hợp rồi?
Hai lần trước bọn họ gặp nhau ở Nam Thành thì còn có thể giải thích được, nhưng lần này bọn họ đến trấn nhỏ xa xôi như vậy nhưng vẫn có thể gặp được?
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh nghi ngờ thì nghi ngờ cũng không thể hiện ra ngoài, vẫn lễ phép chào hỏi.
“Đúng là rất có duyên, mọi người cũng ăn cơm ở đây sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! À…” Con ngươi bà cụ xoay một vòng, đột nhiên cười nói: “Hai người vẫn chưa ăn cơm đúng không? Hay là chúng ta ăn chung nhé? Đúng lúc cô cũng muốn cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng ta trước đó.”
Cảnh Ngọc Ninh vội vàng nói: “Bà không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ tiện tay mà thôi.”
“Cần chứ, hiện tại cô gái hiền lành tốt bụng như cô không nhiều lắm, vừa xinh đẹp vừa quan tâm, ai cũng thích, anh Lục, cậu nói có đúng không?”
Sắc mặt Lục Trình Niên đen lại.
Cảnh Ngọc Ninh còn tưởng rằng anh không vui ăn chung với bọn họ nên thầm kéo tay áo của anh, ra hiệu anh đừng như vậy.
Sắc mặt của người đàn ông cứng lại, cuối cùng khẽ hừ một tiếng, một tay ôm Cảnh Ngọc Ninh vào lòng.
“Vợ của cháu tốt thế nào còn cần bà nói sao?”
Bà cụ: “…”
Cảnh Ngọc Ninh trừng mắt anh một cái, thầm hạ giọng nghiến răng: “Anh có thể nói chuyện lễ phép với người lớn một chút không?”
Lục Trình Niên: “…”
Bà cụ vội vàng cười tủm tỉm giảng hòa.
“Không sao không sao không sao, người trẻ tuổi nóng nảy nên có thể hiểu được!”
Mặc dù bà cụ nói như thế nhưng vẫn thầm trừng mắt với Lục Trình Niên.
Lục Trình Niên cảm thấy đau lòng.
Dưới sự nhiệt tình của bà cụ nên Cảnh Ngọc Ninh chỉ có thể đi vào với bà cụ, bọn họ vừa vào phòng bao thì thấy có một ông cụ cũng ở đó.
So với bà cụ khỏe mạnh nhanh nhẹn thì có vẻ ông cụ hơi yếu ớt, sắc mặt không tốt lắm, còn ngồi trên xe lăn, không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra được sức khỏe không tốt lắm.
Bà cụ giới thiệu: “Đây là bạn già của bà, cháu cứ gọi ông Lục là được.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
“Cũng họ Lục sao?”
Nụ cười của bà cụ cứng đờ, sau đó nhanh chóng khôi phục lại: “Ha ha… Đúng vậy, cho nên rất trùng hợp đúng không?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Ừm, thật là trùng hợp.”
Cô thầm quay đầu nhìn Lục Trình Niên một cái thì thấy anh đen mặt lại, nhíu mày, ánh mắt không thèm nhìn qua bên này, biểu cảm buồn bực.
Trong lòng cô hơi co lại, cười khẽ một tiếng.
Cô quay đầu nhìn ông cụ, lễ phép gọi một tiếng: “Ông Lục.”
“Ừm, tốt lắm, tốt lắm. Mau ngồi đi! Vất vả cả đêm nên chắc đã sớm đói bụng đúng không? Cháu ăn nhiều một chút, nhìn cháu quá gầy rồi.”
Cả người Lục Trình Niên cứng đờ.
Cảnh Ngọc Ninh thật sự rất tự nhiên, hơi mỉm cười, gật đầu: “Cảm ơn ông Lục quan tâm.”
Bà cụ vội vàn thầm nhéo vào eo ông cụ, ông cụ vẫn chưa kịp phản ứng, có chút mờ mịt nhìn về phía bà cụ: “Sao vậy? Bà nhéo tôi làm gì?”
Bà cụ: “…”
Một lát sau, bà cụ gượng cười.
“Không có gì, ha ha! Ăn cơm đi, nhanh ăn thôi!”
Đồ ăn đã bày lên, bởi vì ở bờ biển nên hải sản chiếm đa số.
Cũng may tay nghề của đầu bếp rất tốt, một bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị làm cho người ta không khỏi thèm ăn.
Bà cụ vẫn luôn nhiệt tình mời, Cảnh Ngọc Ninh cũng không khách sáo, thực mau, một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí vô cùng ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, bà cụ ồn ào muốn đến chỗ của bọn họ.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn đồng hồ thì phát hiện cách thời gian đăng ký vẫn còn sớm, vì thế cô cũng không từ chối đưa ba người bọn họ quay về biệt thự, An An vẫn luôn giống như kẹo dẻo dính bên người cô, ngoại trừ cô thì không chịu đi đâu cả.
Cảnh Ngọc Ninh thật sự rất thích, cô có cảm giác thân thiết với đứa bé này, sau khi cô ôm con bé đi dạo vườn hoa một vòng, còn dạy con bé làm một vòng hoa.