Mục lục
Nữ thần quốc dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Ngạn Bân vào lúc này đi vào.



Đại khái đến đây tìm Cảnh Diệp Nhã, vì thế, vừa vào phòng hóa trang, khi nhìn thấy chỉ có một mình Cảnh Ngọc Ninh ngồi ở đó thì hơi sững người.



Chuyện Cảnh Ngọc Ninh vào tổ quay phim, anh ta cũng biết, chỉ là không ngờ sẽ gặp ở đây.



Thợ trang điểm không biết chuyện của cô và Mộ Ngạn Bân, nhưng cũng biết cậu chủ Mộ Ngạn Bân là chồng sắp cưới của Cảnh Diệp Nhã, khai máy nhiều ngày như vậy, vẫn là lần đầu thấy anh ta đến đây.



Vì thế liền mỉm cười với anh ta, nói: “Cậu Mộ đến tìm Diệp Nhã hả? Cô ấy chắc sắp đến rồi, hay là anh ở đây đợi một lát?”



Mộ Ngạn Bân vô thức muốn từ chối, tuy nhiên nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh ngồi ở đó, ma xui quỷ khiến thế nào bèn đồng ý.



Thợ trang điểm bảo trợ lý đi rót ly nước cho Mộ Ngạn Bân, trợ lý lẳng lặng đánh giá anh ta, phát hiện cậu Mộ này đẹp trai hơn trong ảnh.



Nhan sắc này nếu như debut làm minh tinh, chắc cũng sẽ có không ít người thích!



Đáng tiếc người ta chỉ sợ không có hứng thú với mấy thứ này, dù sao gia thế người ta tốt, học giỏi, là phú nhị đại ngậm thìa vàng, hà tất phải vào cái giới này!



Trong lòng mọi người âm thầm nghĩ, lại ngưỡng mộ Cảnh Diệp Nhã thật sự có phúc, có thể tìm được chồng đẹp trai giàu có lại tốt như thế.



Mộ Ngạn Bân không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, từ khi vào đây ngồi, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Cảnh Ngọc Ninh đang ngồi ở đó mặc cho thợ trang điểm makeup cho cô.



Tâm trạng không khỏi có chút phức tạp.



Trước kia khi ở bên nhau, anh ta cũng từng có suy nghĩ để Cảnh Ngọc Ninh vào giới giải trí.



Có điều chỉ hỏi một lần, sau khi bị cô từ chối thì không tiếp tục nhắc đến nữa.



Nhưng bây giờ, cô vậy mà tự mình chủ động bước chân vào giới giải trí.



Cô trước đây không phải nói, mấy chuyện trong giới giải trí là phiền nhất sao?



Còn nói, cô không thích ánh đèn sân khấu, chỉ thích khiêm tốn làm tốt công việc đằng sau hậu trường là được.



Nhớ lại khi đó, anh ta thật sự hơi thở phào.



Cô luôn làm tốt công việc đằng sau hậu trường, ít nhất, sẽ không đi cướp sự nổi tiếng của Cảnh Diệp Nhã.



Anh ta biết quá rõ thực lực của cô, cũng biết cô che giấu dung mạo gì đằng sau tấm màn, chỉ cần cô bằng lòng, thành tích sau khi debut nhất định sẽ vượt qua Cảnh Diệp Nhã.



Đó là điều ban đầu anh ta không muốn nhìn thấy nhất.



Mà hiện nay, khi nhìn lại cô, trong lòng lại không có loại cảm giác này.



Trong phòng hóa trang rất yên ắng, bầu không khí có hơi trầm mặc.



Một lúc sâu, Mộ Ngạn Bân cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng: “Ninh Ninh, lâu rồi không gặp, em gần đây sống có tốt không?”



Thợ trang điểm ngạc nhiên đến mức nhướn mày.



Bất ngờ khi hai người này có quen biết!



Sau đó, cô ta đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Nhã Diệp, trong nháy mắt hiểu ra.



Chẳng trách, thì ra là họ hàng, bạn trai của em gái, cho dù không thân tự nhiên cũng biết nhau.



Chẳng trách khi Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã ở tổ làm phim quá lạnh nhạt, rõ ràng là chị em ruột lại giống như người qua đường, dẫn đến mấy người qua đường như bọn họ thường quên mất quan hệ thật của hai người.



Cảnh Ngọc Ninh hơi cụp mắt, để thợ trang điểm vẽ mắt cho mình, không thèm quan tâm anh ta.



Mộ Ngạn Bân có hơi ngại ngùng.



Ngoài ngại ngùng, còn hơi nảy sinh một tia không cam lòng.



Đại khái là vì cô gái trước đây bận tâm làm hết mọi chuyện vì anh đã không còn nữa rồi.



Được thay thế bằng sự thờ ơ, lạnh nhạt và sự kháng cự đến mất kiên nhẫn.



Đặc biệt là trong lúc vô tình tự nhiên lộ ra sự phiền chán, giống như một cây kim đâm vào trong lòng anh ta.



Mộ Ngạn Bân còn muốn nói tiếp cái gì đó thì lúc này Cảnh Diệp Nhã từ bên ngoài đi vào.



“Anh Bân.”



Cô ta nhìn thấy Mộ Ngạn Bân, lập tức vui vẻ không thôi, chạy vài bước đến, nhào vào trong lòng anh ta.



“Anh sao bây giờ mới đến thăm em! Có biết mấy ngày nay em nhớ anh thế nào không!”



Giọng điệu nũng nịu, động tác thân mật, thợ trang điểm ngại ngùng hắng nhẹ một tiếng, cười nói: “Tình cảm của Diệp Nhã và cậu Mộ thật tốt.”



Sống lưng Mộ Ngạn Bân hơi cứng đờ.



Nhưng cuối cùng vẫn vỗ vai của cô ta, khẽ cười nói: “Anh không phải mấy ngày trước bận việc sao? Bây giờ rảnh rỗi thì lập tức chạy đến.”



Cảnh Diệp Nhã ở trong lòng anh ta ngửa đầu hờn dỗi: “Em biết, công việc đó của anh mãi mãi quan trọng hơn em.”



“Sao có thể chứ?”



Mộ Ngạn Bân có hơi không tự nhiên nắm tay của cô ta, khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, đang ở trong phòng hóa trang, chúng ta đi ra ngoài trước, đừng làm phiền người khác.”



Cảnh Diệp Nhã liếc nhìn Cảnh Ngọc Ninh, đáy mắt lộ ra vẻ đắc ý.



Cuối cùng không có ý cãi lại anh ta, cùng anh ta đi ra ngoài.



Đợi sau khi hai người sau khi rời khỏi, thợ trang điểm mới cười tám một câu: “Nhìn dáng vẻ của bọn họ, tình cảm thật tốt, trong giới này nhiều thứ quá giả, rất lâu không nhìn thấy cặp đôi nào có tình cảm tốt như vậy.”



Cảnh Ngọc Ninh nhếch môi giễu cợt, không phủ nhận.



Rất nhanh, đã trang điểm xong.



Cảnh Ngọc Ninh đi ra ngoài chuẩn bị kịch bản diễn, đổi cho Cảnh Diệp Nhã đi trang điểm.



Mộ Ngạn Bân hôm qua đại khái không có việc gì, luôn ở bên cô ta.



Hai người giống như đôi kim đồng ngọc nữ, có một đám người trong tổ làm phim ngưỡng mộ.



Cảnh Ngọc Ninh đối với mấy thứ này coi như điếc, ngồi trên ghế nhỏ, đọc từng câu thoại.



Bên cạnh, Tống Linh cầm ly sinh tố dưa hấu lạnh tới, bừa đưa cho cô vừa chế nhạo: “Chơi trò gì chứ, một đôi tra nam tiện nữ lén lút tư tình, những người đó thật sự coi là tình yêu thuần khiết gì chứ!”



Cảnh Ngọc Ninh cầm lấy ly sinh tố dưa hấu, uống một ngụm, mới từ từ nói: “Mặc kệ người khác nói thế nào, bọn họ bây giờ có tình cảm tốt là thật, đối với Cảnh Diệp Nhã mà nói đã đủ rồi.”



Động tác của Tống Linh khựng lại.



Cô ta có hơi căng thẳng nhìn Cảnh Ngọc Ninh, cẩn thận hỏi: “Cô… không phải trong lòng không thoải mái chứ!”



“Hửm?”



Cảnh Ngọc Ninh mơ màng ngẩng đầu lên, khi chạm vào sự ngại ngùng trong đáy mắt của cô ta mới phản ứng lại, không nhịn được mà bật cười: “Nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi sớm đã không có hứng thú với anh ta nữa rồi.”



Tống Linh nghe vậy, lúc này mới thở phào.



“Đúng thế, cô có cậu chủ, cậu chủ chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này, loại người giống như Mộ Ngạn Bân, ngay cả xách giày cho cậu chủ cũng không xứng, căn bản không xứng với cô!”



Cảnh Ngọc Ninh không khỏi bật cười, có điều nghe thấy Tống Linh nhắc tới Lục Trình Niên, mới nghĩ đến hai ngày này bận quay phim, đã hai ngày không có gọi điện cho anh rồi.



Mấy ngày trước khi vào tổ quay, gần như mỗi tối, người đàn ông đó đều gọi điện thoại tới, hai người nấu cháo điện thoại, một lần nấu cũng phải một hai tiếng.



Hôm kia cô quay đêm, không có nghe điện thoại của anh, sau đó quay về đã là gần sáng, chắc là sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, anh vội vàng nói vài câu rồi cúp máy.



Mãi đến hôm nay cũng không có gọi đến nữa.



Cảnh Ngọc Ninh âm thầm nghĩ, nếu như tối nay quay xong sớm thì sẽ gọi điện cho anh mới được.



Đang nghĩ thế thì nghe thấy bên phía phòng hóa trang vội vàng truyền đến tiếng kêu khe khẽ.



“Oa! Thật đẹp!”



“Diệp Nhã, cô cũng quá có phúc rồi!”



“Chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy, chắc tốn không ít tiền! Trời ơi! Trái tim thiếu nữ của tôi!”



Cô tò mò nhìn qua, chỉ thấy trước cửa phòng hóa trang, Cảnh Diệp Nhã đứng ở đó, trong tay ôm một bó hoa hồng, mà trên tay Mộ Ngạn Bân cầm một chiếc nhẫn, quỳ một chân, đang đeo lên ngón tay của Cảnh Diệp Nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK