Hoa Mộng Dao không khỏi trợn mắt coi thường, giọng nói đầy chán ghét: “Anh bớt ăn vạ đi, tôi nói cho anh biết, đối với Lạc Lạc mà nói, căn bản không cần một người ba như anh!”
“Người ba như tôi thì làm sao? Không có tôi có thể có nó sao?”
“Anh!”
Hoa Mộng Dao không ngờ, anh ta hở cái liền giở thói vô lại, lập tức bừng lửa giận.
Quả nhiên, về mặt giở thói vô lại, phụ nữ mãi mãi luôn là người chịu thiệt.
Cô ta cắn môi, nói: “Được, nếu anh nhất định phải nhận đứa nhỏ, cũng được, chờ nó lớn hơn một chút, nếu nó thật sự anh nhất định phải ở cùng anh, tôi cũng không ngăn cản, nhưng trước lúc đó, nhà họ Cận các người đừng hòng cướp nó!”
Quý Lâm Uyên nghe thế liền nhíu mày lại.
Anh ta ôm cánh tay, nhíu mày suy nghĩ, hỏi: “Có phải cô hiểu nhầm gì về nhà họ Cận không?”
Hoa Mộng Dao khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Quý Lâm Uyên chỉ đành nói tiếp: “Trước giờ nhà họ Cận chưa từng có người nào nói muốn cướp con của cô, tôi cũng không có ý này.”
Hoa Mộng Dao sững sờ.
Cô ta ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn anh ta.
“Anh dỗ tôi?”
“Tôi cần phải làm thế sao?”
Hoa Mộng Dao im lặng một lát.
Đúng như lời anh ta nói, hình như đúng là không cần phải làm thế.
Hiện giờ, anh ta đã không còn là thiếu niên sa sút lúc đó nữa, cũng không cần sống phụ thuộc vào người khác, anh ta muốn cái gì cũng có thể đạt được, đương nhiên không cần phải lừa dối hay dỗ dành bất kỳ ai.
Lúc này Hoa Mộng Dao mới hơi yên tâm.
Thế nhưng, nghĩ tới thái độ của anh ta khi ở nước F trước kia, cuối cùng vẫn hơi không chắc chắn.
Lại thấp thỏm hỏi: “Vậy lúc trước anh…”
Quý Lâm Uyên cười.
Anh ta không hay cười, cho dù có cười cũng là khẽ giương khóe môi, không mấy vui vẻ, mà càng nhiều ý châm chọc.
Vì thế, hôm nay hiếm khi thấy anh ta cười, Hoa Mộng Dao hơi ngơ ngác.
Quý Lâm Uyên rất đẹp trai, khi không cười, mặt mày vừa lạnh lùng vừa hoang dã.
Khi cười lên, dường như giữa vùng băng giá bỗng xuất hiện ánh mặt trời, khiến người khác có cảm giác vui vẻ không thể miêu tả bằng lời.
Không hiểu sao, lòng Hoa Mộng Dao hơi rung động.
Một giây sau, liền nghe thấy anh ta nói: “Tôi cảm thấy, nếu cô đã không nỡ xa đứa nhỏ như thế, đứa nhỏ cũng ỷ lại vào cô như vậy, không bằng dứt khoát đừng chia tách hai người nữa.”
Hoa Mộng Dao ngây người, một cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ bỗng rạo rực trong lòng.
Thế nhưng, tiếp đó, liền nghe thấy anh ta nói: “Không bằng… theo tôi cả thì thế nào?”
Nụ cười sắp nở rộ trên mặt Hoa Mộng Dao liền cứng lại.
Quý Lâm Uyên giống như đang nghiêm túc, anh ta đỡ cằm, giống như thật sự đang nghiêm túc về tính thực thi của chuyện này.
Hoa Mộng Dao thật sự sắp bị anh chọc tức điên rồi.
“Anh đừng có mơ!”
Cô ta tức giận, duỗi tay đẩy anh ta ra ngoài.
“Anh ra ngoài, đừng để tôi thấy anh ở đây nữa!”
Quý Lâm Uyên nắm lấy tay cô ta, dừng bước lại, đứng ở cửa, mặc cho cô ta đẩy thế nào cũng không động đậy.
Hoa Mộng Dao tức gần chết, kéo tay anh ta đưa lên miệng cắn.
Cánh tay của anh ta toàn là cơ thịt, cô ta cắn lấy, không khiến anh ta đau mà ngược lại, suýt chút nữa cắn hỏng răng cửa của mình.
Hoa Mộng Dao sắp tức phát khóc.
Thấy dáng vẻ xù lông như chú mèo con này của cô ta, Quý Lâm Uyên tâm trạng tốt hiếm thấy.
Anh ta nắm lấy cằm cô ta, ép cô ta buông tay mình ra, ngẩng đầu lên.
Hoa Mộng Dao phản kháng, không giằng ra được, mắng to: “Quý Lâm Uyên! Mẹ nó, anh có phải đàn ông hay không? Cứ bắt nạt một người phụ nữ yếu đuối như này sao?”
“Phụ nữ yếu đuối?” Quý Lâm Uyên giống như bỗng nhiên nghe thấy chuyện cười, cười haha: “Tôi không nhớ cô là phụ nữ yếu đuối gì cả, còn nữa, tôi có phải đàn ông hay không, không phải cô rõ nhất hay sao?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Mặt cô ta đỏ bừng, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận nữa.
Hồi lâu, mới cắn răng nói một câu: “Anh đừng nằm mơ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không gả cho anh!”
Quý Lâm Uyên nhướn mày.
Đôi mắt vốn đã lạnh lùng giờ lại càng thêm băng giá.
“Cô Hoa nghĩ đi đâu thế? Trước giờ tôi chưa từng nói muốn lấy cô.”
Hoa Mộng Dao sững sờ.
Tiếp đó, mặt mày sa sầm.
“Vậy anh có ý gì?”
“Hừ, người hiện đại mà, nam nữ thích nhau, yêu đương không phải rất bình thường sao? Nếu mối tình nào cũng phải phụ trách đến cùng, vậy sợ là ai ai cũng là tình thánh.”
Hoa Mộng Dao bị những lời này của anh ta chọc tức tới mức mặt mày lúc xanh lúc trắng.
Cô ta cắn răng nói: “Quý Lâm Uyên, trước kia sao không nhận ra anh vô lại như này chứ?”
Quý Lâm Uyên cũng cười lạnh.
“Đúng thế, trước kia tôi cũng không biết, con người còn có thể vô lại đến mức này, đây không phải là đang học từ nhà họ Hoa các người sao? Bây giờ cô Hoa cũng cảm nhận được loại nhục nhã này rồi, có phải cảm thấy rất khó chịu không?”
Hoa Mộng Dao cười lạnh.
“Muốn tôi làm bạn gái của anh? Nằm mơ đi, tôi nói cho anh biết, cho dù tất cả đàn ông trên đời này chết hết, tôi cũng sẽ không ở bên anh.”
Đáy mắt Quý Lâm Uyên xẹt qua ánh giễu cợt.
“Thế nên tôi mới nói, điều mà người nhà họ Hoa các người quen thuộc nhất chính là dát vàng lên mặt mình, bạn gái? Đó là lời khách sáo để giữ thể diện cho cô cả nhà họ Hoa như cô, trên thực tế, nói trắng ra, chính là người tình mà thôi, bây giờ cô hiểu chưa?
Sắc mặt Hoa Mộng Dao triệt để trắng bệch ra.
Quý Lâm Uyên dùng ngón tay giữ cằm cô khẽ miết một cái, sau đó mới buông ra.
“Đây là điều kiện rất có lợi với cô, nghe lời tôi, nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi trả lời cho tôi.”
Nói xong, xoay người rời đi.
…
Buổi trưa Cảnh Ngọc Ninh mới biết tin Lạc Lạc nằm viện.
Cô vội tới bệnh viện, lúc này cục bột nhỏ vừa chụp X-quang xong, một cục tròn mền nằm trong giường giữ nhiệt, ngủ rất ngon.
Cô kéo tay Hoa Mộng Dao ở bên cạnh, hỏi: “Đứa nhỏ không sao chứ?”
Hoa Mộng Dao lắc đầu.
“Đã hạ sốt rồi, bây giờ đang chữa bệnh vàng da, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.”
Lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới thở phào một hơi.
“Tối qua cậu nên gọi điện thoại cho tớ, một mình cậu nuôi con, sao lo được hết chứ?”
Hoa Mộng Dao miễn cưỡng nở nụ cười.
Không nhắc tới Quý Lâm Uyên, chỉ thờ ơ nói: “Không phải chuyện gì lớn cả, không phải hôm nay cậu còn phải quay phim sao? Sao lại có thời gian tới đây?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta mang ý trách cứ.
“Con trai nuôi của tớ bệnh như thế này, lẽ nào còn không cho tớ xin nghỉ sao?”
Hoa Mộng Dao không khỏi phì cười: “Cậu chiều đứa nhỏ như thế, bây giờ nhỏ còn đỡ, lớn thêm chút nữa thì chiều hư mất.”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Không đâu.”
Cô duỗi tay sờ trán cục bột nhỏ, quả nhiên đã không còn sốt nữa, chỉ là khuôn mặt vốn bụ bẫm hồng hào, giờ lại trở nên vàng vọt, nhìn trông rất đáng thương.
Cô không khỏi thở dài.
Khẽ nói với cục bột nhỏ: “Lạc Lạc bé nhỏ, nhất định con phải khỏe mạnh, mau khỏe lên nhé, chờ con khỏe rồi, mẹ nuôi sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, chơi đá bóng cùng con.”
Hoa Mộng Dao nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.
Ra khỏi bệnh viện, đã là buổi tối.
Cảnh Ngọc Ninh ăn tối cùng Hoa Mộng Dao rồi mới rời đi.
Vốn dĩ cô định ở lại đây trông đêm cùng Hoa Mộng Dao, nhưng lại bị Hoa Mộng Dao nghiêm nghị từ chối.
Có tiểu Triệu ở đây, còn có nhiều bác sĩ và y tá như thế, đã đủ người rồi.
Cảnh Ngọc Ninh ở lại, trừ việc lo lắng cùng theo, không có tác dụng gì khác.