“Cô đừng cảm thấy bất ngờ, nếu Cảnh Diệp Nhã có thể điều tra ra người nhà của cô, thì tôi cũng có thể điều tra được, huống hồ đây cũng không là chuyện bí mật gì, nên tùy ý tìm một người quen với cô rồi hỏi một chút là biết thôi.”
Tiểu Quỳ kinh hãi.
Nhưng cô không kinh hãi vì Cảnh Ngọc Ninh biết chuyện của mẹ cô, mà…
Cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để cho mẹ cô chữa bệnh.
Rõ ràng cô ấy có sự lựa chọn tốt hơn! Đó là báo cảnh sát bắt cô lại, hoặc dùng thủ đoạn khác để ép cô nhận tội.
Bất luận là cách nào, cô ấy cũng sẽ không chịu thiệt.
Tại sao?
Tiểu Quỳ nhìn chằm chằm Cảnh Ngọc Ninh, Cảnh Ngọc Ninh bất đắc dĩ nhún vai, cũng không có ý định giải thích với cô ta.
Mà chỉ nói: “Giờ cô có thể không cần do dự mà kể cho tôi nghe toàn bộ sự việc mà Cảnh Diệp Nhã đã sai cô làm rồi chứ?”
Tiểu Quỳ ngồi ở đó, do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu.
“Được, tôi sẽ nói cho chị biết.”
Nói xong, cô định bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Nhưng không ngờ lại bị Cảnh Ngọc Ninh cắt ngang.
“À, khoan đã.”
Chỉ thấy Cảnh Ngọc Ninh lấy điện thoại ra, bấm một lát, rồi để xuống bàn cười nói: “Cô không để ý chuyện tôi ghi âm chứ? Cô yên tâm, tôi sẽ sai người xử lý giọng nói, sẽ không liên lụy đến cô đâu.”
Tiểu Quỳ khẽ biến sắc, nhưng cũng hiểu được cách làm của Cảnh Ngọc Ninh, nên không phản đối, mà bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Thật ra cũng không có gì mới, đơn giản là Cảnh Diệp Nhã muốn nắm thóp Cảnh Ngọc Ninh, nên luôn sai người theo dõi cô, rồi tìm cơ hội.
Hôm đó không dễ gì cô ta mới nhìn thấy cô đi vào phòng Lâm Thư Phàm vào lúc nửa đêm, nên sai người chụp ảnh lại ngay.
Rồi bảo Tiểu Quỳ tìm người mang trà và điểm tâm đã hạ thuốc tới phòng của họ.
Tiểu Quỳ vốn không muốn làm, nhưng Cảnh Ngọc Ninh uy hiếp cô, nếu cô không đi, cô ta sẽ sa thải cô ngay.
Tiểu Quỳ tốt nghiệp trung học, trong tay cũng không có kỹ năng nào, chỉ có thể làm quản lý cho người khác, mẹ thì luôn nằm viện, ngày nào cũng tốn rất nhiều tiền để lọc máu, giờ cô đã không thể xoay sở nổi nữa rồi.
Nếu giờ cô mất đi công việc này, quả thật đã tuyệt đường sống của cô.
Cảnh Diệp Nhã thấy thái độ cô đã buông lỏng, thì đồng ý trả tiền thu lao cao hơn, nếu cô làm mọi chuyện ổn thỏa, cô ta không những không sa thải cô, mà còn giúp mẹ cô trả 600 triệu để làm phẫu thuật.”
Ba Tiểu Quỳ mất sớm, nhiều năm qua hai mẹ con luôn sống nương tựa lẫn nhau, tất nhiên sẽ không từ chối với lời dụ dỗ trước mắt.
Đúng lúc cô có một bạn học làm ở đây, nên nhờ anh ta giúp đỡ, thuận lợi bỏ thuốc cho hai người.
Không ngờ cuối cùng Cảnh Diệp Nhã không những không thừa nhận chuyện trả thù lao, mà còn mắng cô một trận, sai cô đi lấy trộm bản báo cáo giám định thuốc của Cảnh Ngọc Ninh lần nữa.
Mặc dù bản báo cáo đã lan truyền trên mạng, nhưng vì lúc đó nhiều người, nên không ai nhìn thấy rõ, nhất là chỗ có con dấu.
Chỉ cần bọn họ có thể lấy trộm báo cáo, rồi để một bản báo cáo giả trong phòng Cảnh Ngọc Ninh, sau đó có thể nói với mọi người rằng Cảnh Ngọc Ninh muốn tẩy trắng, nên cố ý làm một bản báo cáo giả cho mình, rồi tự biên tự diễn, để lừa sự đồng tình từ khán giả.
Cứ như vậy, Cảnh Ngọc Ninh không những không thể tẩy trắng cho mình, mà còn bị cộng động mạng chửi rủa, đẩy cô xuống vực sâu thăm thẳm.
Tống Linh nghe Tiểu Quỳ kể lại xong, thì thật sự rất tức giận.
Chỉ hận không thể xông ra ngoài, rồi giết chết con tiện nhân kia ngay lập tức!
Nhưng Cảnh Ngọc Ninh lại rất bình tĩnh, vươn tay ngăn cản Tống Linh, rồi nhìn Tiểu Quỳ cười nói: “Được, tôi biết rồi, cô cầm tiền đi đi, mật mã là sáu con số 0.”
Tiểu Quỳ nhìn cô, rồi siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng vẫn cầm tấm thẻ đó lên, cúi đầu nói: “Cảm ơn chị Ngọc Ninh.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, tỏ vẻ cô ta có thể đi được rồi.
Lúc này Tiểu Quỳ mới vội vàng rời đi.
Tống Linh vẫn rất tức.
“Tôi thật sự không hiểu, cho dù hai người các cô khác mẹ, nhưng cũng cùng cha mà, sao có thể khác biệt quá vậy?
Rốt cuộc đầu óc cô ta ngu xuẩn ở chỗ nào, mà cứ nhắm vào cô thế? Còn đi khắp nơi tìm đường chết nữa.
Lần này nếu không phải cô phản ứng nhanh, lại thông minh, nói không chừng đã bị cô ta tính kế rồi. Đến khi lật thuyền trong rãnh nước, cho dù ông chủ có ra mặt, cũng chưa chắc có thể xoay chuyển dư luận.”
Cảnh Ngọc Ninh đang ngồi trên sofa, mắt hơi rũ xuống, rồi bật cười.
“Có lẽ là do thù hận từ kiếp trước.”
Cô cầm điện thoại lên, nhìn bản ghi âm trong đó, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tống Linh, cô coppy ghi âm này vào điện thoại của cô đi, nhớ bảo quản cho kỹ, đừng để lộ ra bên ngoài.”
Tống Linh ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Giờ chúng ta không công bố ư?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Không công bố.”
“Tại sao?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn cô ta.
Ánh mắt đó vừa lạnh lẽo hờ hững, lại kín đáo.
“Bởi vì đánh rắn phải đánh dập đầu, giờ thời cơ vẫn chưa tới, nên chúng ta không thể công bố được.”
…
Tống Linh cảm thấy, cô thật sự ngày càng không hiểu Cảnh Ngọc Ninh đang nghĩ gì.
Nhưng nếu Cảnh Ngọc Ninh đã căn dặn như thế, tất nhiên cô cũng sẽ không làm trái.
Cảnh Ngọc Ninh coppy một bản vào điện thoại của mình, rồi cài thêm mật khẩu để phòng ngừa, đồng thời cũng lưu một bản vào máy tính, rồi cài mật mã, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Cảnh Ngọc Ninh làm xong mấy chuyện này thì trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.
Buổi tối còn cố ý bảo Tống Linh mát-xa cho mình một lát, bả vai cô vì quay phim mà đau nhức, nên giờ cô phải về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Vì Cảnh Ngọc Ninh vẫn chưa lên tiếng, nên dư luận trên mạng tiếp tục dậy sóng.
Có đoạn video đó đáp lại, nên một số cư dân mạng gần như đã tin tưởng Cảnh Ngọc Ninh là người bị hại.
Nhưng phần lớn đều cảm thấy đây là vở kịch do cô tự biên tự diễn.
Ai mà không biết kêu oan? Có bản lĩnh thì đưa chứng cứ ra!
Càng có người nói, nếu buổi tối cô không đi tìm đạo diễn, sẽ không bị người khác thừa cơ lẻn vào, nên mặc kệ cô nói thế nào thì cô vẫn nên trách chính mình.
Comment này vừa hiện lên, nhất thời gây ra vô số lời chế giễu trên mạng.
Giờ đã là thời đại nào rồi, phong kiến vương triệu đã diệt vong rồi, thế mà vẫn có người thờ phụng câu nói tam tòng tứ đức?
Anh dựa vào điều gì mà hễ có lỗi lầm gì là đổ hết lên đầu phụ nữ? Phụ nữ không thể đi ra ngoài vào buổi tối à?
Trên mạng nhất thời tranh cãi nảy lửa, ngay cả facebook làm việc của Cảnh Ngọc Ninh cũng thu hút vô số người bình luận.
Có cả bình luận ủng hộ và mắng chửi, nhưng nhìn chung thì mắng chửi vẫn nhiều hơn.
Sáng sớm Cảnh Ngọc Ninh chuẩn bị đồ đạc xong thì đến trường quay.
Trên đường, cô lấy điện thoại ra, đang định vào facebook xem thử, thì bị Tống Linh ngăn cản.
Tống Linh nhìn cô khó nói, ánh mắt hơi đồng tình: “Ngọc Ninh, cô đừng nên xem thì hơn! Để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng!”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày cười nói: “Sao thế? Trên mạng đều đang chửi tôi à?”
Tống Linh cười lúng túng.
“Mặc dù không phải tất cả, nhưng cũng không chênh lệch gì mấy.”
Cảnh Ngọc Ninh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn vào facebook.
“Không sao, tôi chỉ tùy tiện xem một chút.”
Mặc dù cô là người mới tham gia diễn xuất, nhưng đây không phải là ngày đầu tiên tiếp xúc với giới giải trí.
Vì thế, cô đã đọc quá nhiều bình luận mắng chửi trên mạng, nên mất cảm giác rồi, hoàn toàn không để tâm đến nó nữa.
Sở dĩ cô cố chấp muốn đọc bình luận, chủ yếu là muốn xem thử giờ chiều hướng dư luận như thế nào rồi, một khi video tung lên mạng, chắc chắn Cảnh Diệp Nhã sẽ có hành động, chỉ cần đối phương biết đã làm những gì, cô mới có thể sắp xếp bước kế tiếp.